Thái Lan 1-0 Việt Nam: Trở về với mẹ ta thôi
Sau hiệp đấu đầu tiên đầy may mắn khi vẫn giữ sạch mành lưới trước những cơ hội tấn công liên tiếp, nhưng không thành công trong những pha kết thúc của Thái Lan, bước vài hiệp thi đấu thứ hai, có vẻ các cầu thủ Việt Nam bắt đầu tin vào thứ gọi là “sức mạnh tinh thần”, để rồi phải trả giá đau đớn cho nó, với 1 chiếc thẻ đỏ và một bàn thua.
Chúng ta chỉ thua có 1 bàn sau suốt 90 phút thi đấu, trước một đối thủ mạnh hơn, nhìn nhận một cách lạc quan, đó hẳn là điều đáng mừng. Song nhìn lại xuyên suốt trận đấu, tất cả những gì chúng ta làm được, nhiều nhất là những pha phạm lỗi thô thiển thường xuyên, những cú vào bóng cắt kéo bằng cả hai chân mang tính “dằn mặt” hơn là tranh bóng. Cái gọi là “sức mạnh tinh thần” được lượng hóa bằng nửa tá thẻ vàng, và một chiếc thẻ đỏ. Có lẽ phong cách V-League, phong cách Đông Nam Á đã ăn quá sâu vào đầu các tuyển thủ quốc gia, mà một sớm một chiều, HLV Miura chưa thể nhổ ra nổi.
Nhắc đến HLV người Nhật, điều đáng chú ý nhất là hoàn toàn không có bất cứ một dấu ấn mang tính chiến thuật nào liên quan đến đội tuyển Việt Nam trong trận đấu này. Các tình huống thay người đều là bắt buộc, khi Đinh Tiến Thành vào thay Huy Cường vì chấn thương bàn chân, rồi tiếp tục Mai Tiến Thành vào thay Đinh Tiến Thành ra sân bằng cáng. Sự thay đổi người cuối cùng là Mạc Hồng Quân vào thay Hải Anh bị căng cơ sau đúng 2 lần lọt vào ống kính truyền hình. Suốt hiệp 1, hàng thủ giăng ngang của Việt Nam liên tục bị xé nát sau những pha thoát xuống phá bẫy việt vị của các cầu thủ tấn công Thái Lan. Quế Ngọc Hải, chốt chặn quan trọng nhất trong hàng thủ lĩnh thẻ vàng sau một pha giữ bóng câu giờ vào phút thứ… 10, sau đó là pha phá bóng bằng đầu trượt khi chỉ còn mỗi một mình là chốt chặn.
Bóng dáng của HLV người Nhật vẫn mất hút suốt hiệp 2, khi các tuyển thủ quốc gia mạnh ai nấy đá, mạnh ai người nấy phạm lỗi và hoàn toàn tự phát trong việc đánh chặn những pha tấn công của đối thủ. Đỉnh điểm là việc Minh Châu phải nhận thẻ đỏ sau tình huống nhảy xổ vào đối phương từ phía sau ở… giữa sân.
Thua trận chỉ với 1 bàn cách biệt, rõ ràng là Việt Nam gặp may khi cả trận không hề có bất cơ hội nào tiếp cận với khung thành của Thái Lan. Bàn thắng duy nhất của đội Thái Lan đến từ một pha chuyền bóng từ cánh trái ra cho Pokklaw A Nan băng lên trống trải, gạt bóng một chạm qua cầu thủ phòng ngự Việt Nam đang băng lên, đưa bóng sang chân trái, thoải mái tung cú sút chéo sang góc phải, đi chìm vào khung thành của Tô Vĩnh Lợi.
Nhà thơ Đồng Đức Bốn đã viết “…Trở về với mẹ ta thôi/Giữa bao la một khoảng trời đắng cay…”. Giấc mơ của người Thái không còn nằm ở “vũng trũng” Đông Nam Á nữa, cứ hỏi Kiatisak thì biết. Còn với Việt Nam, sân chơi SEA Games vẫn là thứ chúng ta miệt mài chinh phục. Thôi về đi, khoảng trời bao la chỉ dành cho những cuộc rong chơi, về với sự thật đắng cay rằng chúng ta vẫn chưa thể một lần chinh phục được giấc mơ SEA Games. Người ta cần ông ở đấy, Miura ạ!
Đội hình:
Thái Lan: Hathairatanakul, Bunmathan, Phukhom, Weerawatnodomm Namwiset, Chanathip, Dechmitr, Yooyen, Thawikan, Samre, Dangda.
Việt Nam: Tô Vĩnh Lợi, Quế Ngọc Hải, Nguyễn Huy Cường, Nguyễn Minh Tùng, Nguyễn Minh Châu, Đặng Khánh Lâm, Nguyễn Trọng Hoàng, Nguyễn Thanh Hiền, Võ Huy Toàn, Hải Anh, Công Vinh
Bàn thắng: Pokklaw A Nan (81’)
TL