Hai trường hợp chấn thương "không thể tin nổi" của thể thao Việt Nam
Qua 8 chữ ký mới được vào sân
Tại Đại hội TDTT toàn quốc 2014, làng thể thao lại nổi sóng với tranh cãi nảy lửa liên quan đến tình trạng bệnh tật và khả năng tập luyện thi đấu của nhà ĐKVĐ SEA Games marathon Phạm Thị Bình. Trước đó, Bệnh viện Thể thao Việt Nam đã kết luận chị không đảm bảo sức khỏe để tập luyện thi đấu, thậm chí còn ra văn bản chính thức đề nghị ngành thể thao cho Bình nghỉ vĩnh viễn vì sợ sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.
Có thể, kết luận đó được đưa ra cũng xuất phát từ chuyện an toàn cho VĐV phải đặt lên cao nhất, phòng tránh mọi nguy cơ có thể xảy ra. Tuy nhiên, kết luận đó được đưa ra một cách hời hợt và dễ dãi. Bởi sau đó, cuộc kiểm tra chuyên biệt tại Bệnh viện Bạch Mai (Hà Nội), do các chuyên gia đầu ngành thực hiện, đã cho một kết quả khác hẳn.
Để có thể vào sân, Bình đã phải trải qua một hành trình dài như một vòng trái đất, với 8 chữ ký cam đoan và đảm bảo, của bản thân, chồng, HLV trực tiếp, lãnh đạo Trung tâm Huấn luyện và Thi đấu Quảng Ngãi, lãnh đạo Sở VH, TT&DL Quảng Ngãi, Bệnh viện Bạch Mai, BTC giải điền kinh, BTC Đại hội TDTT toàn quốc 2014. Cuối cùng, Bình đã vào sân thi đấu, giành HCV rồi tuyên bố… giải nghệ.
12 năm vẫn nghi ngờ bị “kết án” oan
Năm 2003, tuyển thủ rowing Vũ Đăng Tuấn nổi lên như một tài năng đặc biệt của TTVN, được kỳ vọng chắc chắn giành suất dự tranh và có thể tranh huy chương Olympic 2004. Đang ngời ngời triển vọng, trong một lần khám bệnh ngẫu nhiên, tài năng trẻ từng giành 1 HCV châu Á và 2 HCV SEA Games bất ngờ nhận hung tin bị block nhĩ thấp cấp 3 ở giai đoạn nguy cơ. Thêm vài lần hội chẩn, các chuyên gia quyết định buộc Tuấn ngừng tập luyện, thi đấu thể thao vĩnh viễn. Chẳng khác gì “sét đánh ngang tai”, Tuấn rơi vào sự tuyệt vọng, thậm chí còn liều xin tiếp tục gắn bó với rowing và tự chịu trách nhiệm vì tự thấy mình không có bất cứ biểu hiện gì lạ. Thế nhưng, lãnh đạo ngành thể thao không chấp nhận.
Tuấn gạt nước mắt giải nghệ ở tuổi 20 với điều an ủi duy nhất là được đặc cách làm HLV ở CLB đua thuyền Hà Nội. Suốt 10 năm qua, cứ mỗi lần các đồng đội cũ chuẩn bị xuất ngoại hay lập công tại các đấu trường, Tuấn lại tủi tủi và thương cho phận mình.
Oái ăm ở chỗ, kể từ đó, trái tim của anh chưa hề có bất cứ triệu chứng gì khiến Tuấn càng nuối tiếc. Đến giờ, điều mà ông thầy trẻ này vẫn luôn canh cánh là không hiểu việc mình bị “kết án” thực sự đúng hay sai.