Ibrahimovic: "Tôi như một cỗ máy, tuổi tác chưa bảo tôi dừng lại"
Chào Ibra, chúng ta hãy nói về ĐTQG trước, cuối tuần này Thụy Điển sẽ gặp Đan Mạch ở Play-off vòng loại Euro 2016, anh đánh giá thế nào về cuộc đấu này?
“Hãy nhìn vào trận đấu vừa qua của PSG với Real Madrid ở Champions League. Chúng tôi chơi hay hơn, nhưng chỉ mắc đúng 1 sai lầm mà để thủng lưới và thua. Vậy nên điều quan trọng nhất là không được phép mắc sai lầm, ai mắc ít sai lầm hơn người đó thắng. Trận gặp Đan Mạch cũng vậy.”
Phải chăng đây sẽ là lần cuối anh thi đấu cho ĐTQG?
“Không. Cơ thể tôi như một cỗ máy vậy, càng hoạt động nhiều càng trơn tru. Tuổi tác vẫn chưa bảo tôi dừng lại.”
Bây giờ anh đã 34 tuổi và hợp đồng với PSG sắp hết hạn, anh đã có kế hoạch gì chưa ?
“Chuyện gì cũng có thể xảy ra hết. Tôi vẫn đang chơi hay và tôi muốn tiếp tục cống hiến cho đến khi nào còn có thể.”
Anh cảm thấy thế nào về không khí trong phòng thay đồ ở PSG ?
“Khi tôi mới đến câu lạc bộ thì mọi chuyện không ổn lắm, nhưng chúng tôi đã xây dựng nên một đội bóng hùng mạnh và bây giờ thì mọi thứ đang dễ dàng hơn nhiều với các tân binh.”
Vậy anh cảm thấy mình đích thực là ông chủ phòng thay đồ ư ?
“Không cần nói, cũng chẳng cần viết ra làm gì, ở PSG chỉ có duy nhất 1 ông chủ.”
Đó là Zlatan Ibrahimovic ?
“Chính xác”
Anh đã bao giờ muốn rời Pháp đến đâu đó chơi bóng ?
“Hè vừa rồi tôi đã có cơ hội quay lại khoác áo AC Milan. Chỉ cần tôi gật đầu là thương vụ hoàn tất. Tuy nhiên các cuộc thương thảo đã không đạt được điều mà tôi mong muốn. Dẫu sao thì tôi vẫn cảm thấy biết ơn AC Milan.”
Thế anh có nhớ Milan không ?
“Tôi vẫn luôn nói rằng nước Ý là quê hương thứ 2 của tôi. San Siro, thành phố, giải đấu, con người, đó đều là những kỉ niệm tuyệt đẹp. Nếu được quyền lựa chọn, tôi sẽ chẳng bao giờ muốn rời khỏi nơi đây.”
Nhưng điều gì đã khiến anh rời Milan?
“Cuộc sống mà, luôn có một điểm kết thúc, giờ thì mọi chuyện đã qua, tôi đang có những mục tiêu mới cho bóng đá và cuộc sống.”
Có những tin đồn về việc anh đến Mỹ chơi bóng, anh nghĩ sao về điều này?
“Điều đó khá thú vị, thành thật thì tôi đã nhận được một vài đề nghị nhưng tôi còn chẳng thèm xem xét chúng. Bây giờ bóng đá vẫn là điều quan trọng nhất với tôi và tôi phải ra quyết định với suy nghĩ như một cầu thủ.”
Anh đã có kế hoạch nào cho cuộc sống sau khi giải nghệ chưa ?
“Kể từ năm 15 tuổi, cuộc sống của tôi đã luôn là ăn tập, nghỉ ngơi, thi đấu. Quả thực, tôi ghét việc phải thức dậy mà không biết đi đâu hay làm gì tiếp, điều đó thật khó chịu.”
Vậy anh hạnh phúc vì cuộc sống của mình chứ ?
“Đương nhiên, dù tôi không bao giờ biết thế nào là thỏa mãn. Nếu tôi tuyên bố giải nghệ, có nghĩa là tôi đã chinh phục hết các mục tiêu trong bóng đá và lúc ấy tôi sẽ mời các bạn đến xem bảo tàng về mình.”