Premier League: Nhường nhịn, không mất nhiều
Bởi lẽ, khác biệt về tiền thưởng trong Top 5 không bao nhiêu, vì toàn bộ tiền bán bản quyền truyền hình ở nước ngoài được chia đều cho 20 đội, nên thứ hạng chung cuộc cao hay thấp chẳng thành vấn đề. Song song đó, 50% số tiền thu được nhờ bán bản quyền trong Vương quốc Anh cũng chia đều nốt.
Khác biệt chỉ là phần tiền còn lại. Thoạt liếc qua, cách biệt có vẻ lớn do đội bét bảng nhận 1,236 triệu bảng, còn đội vô địch hưởng 24,7 triệu bảng. Nhưng thật ra, từng vị trí chỉ hơn kém nhau 1,236 triệu bảng, nên đội á quân chỉ nhận ít hơn đội vô địch 1,236 triệu bảng. Số tiền này chỉ tương đương với giá đá 1 trận giao hữu trong hè. Khác biệt còn lại liên quan tới thu nhập nhờ vào số trận truyền hình có họ thi đấu với giá 875.000 bảng/trận. Tuy nhiên, chênh lệch cũng không đáng để 5 “đại gia” phải đấu đá tới sống chết nếu biết ở mùa 2014/15, Chelsea có 25 trận, Man City 26 trận, Arsenal 25 trận, Man Utd 27 trận và Liverpool 25 trận.
TỨ CA
Không tính toán, Premier League rất dễ nhàm chán: Premier League rất dễ đi vào lối mòn với 1-2 đội nắm quyền thống trị nhờ hưởng lợi từ lịch đấu, vì từ mùa 2009/10 trở đi, ban tổ chức tiến hành xếp lịch thi đấu bằng máy tính. Phương án này thật ra có cái lợi là giúp hiệu quả làm việc cao hơn, vì dễ dàng bố trí cho các đội dùng chung sân hoặc cùng một vùng thi đấu lệch ngày nhau như Everton với Liverpool, hoặc West Ham với… Dagenham và Redbridge. Sở dĩ phải đề cập tới việc này là do các nhà quản lý bóng đá ở Anh còn cân nhắc tới cả lợi ích của những CLB ở Championship, League One, League Two… Tuy nhiên, cách làm ấy có nhược điểm là dễ tạo ra ưu thế cho một số đội từ mùa này qua mùa khác, hoặc ngược lại, gây bất lợi lâu dài cho vài đội khác.
