Argentina trắng tay kể từ Copa America 1993: Điệu tango say rượu
Còn đâu lực lượng kế thừa
Đến Chile 2015, Argentina vẫn là một trong những ứng viên vô địch của Copa America. Bởi lẽ, ở cấp ĐTQG với những giải đấu lớn diễn ra ngắn ngày và các tuyển thủ có quá ít thời gian gắn bó, lối chơi thường thấy là chuyền bóng thẳng đến chân nhau, thay vì phối hợp phức tạp, nên đội bóng chỉ cần khoảng 3 tài năng lớn là đủ để kéo theo cả “đoàn tàu”. Xét về mặt này, đội bóng xứ tango có thể xem như dư dả với Lionel Messi, Sergio Aguero, Carlos Tevez, Gonzalo Higuain hoặc Angel di Maria.
Tuy nhiên, sẽ không bất ngờ nếu cho rằng người Argentina đang lo lắng, khi đội nhà chỉ hòa Paraguay ở trận ra quân. Nguyên nhân rất đơn giản: họ cần giành ngôi đầu để chắc chắn né được Brazil càng lâu càng tốt. Vì hiện nay, Argentina không còn đủ tự tin dễ dàng quật ngã Selecao đang đá đâu thắng đó. Nỗi sợ thậm chí còn lấn sân sang các giải trẻ, vì sau 2 HCV Olympic cùng 5 ngôi vô địch chỉ trong 7 giải U20 thế giới, Argentina đã biến mất khỏi Top 4 suốt 3 kỳ gần đây như một điềm xấu báo hiệu họ đang thiếu nghiêm trọng đội ngũ kế thừa.
Đến “trò hề” của Grondona
Nhưng dĩ nhiên là chẳng phải đợi tới gần đây, điệu tango trên sân cỏ mới trông giống như say rượu. Và cũng chẳng phải ngẫu nhiên mà từ sau kỷ nguyên của Diego Maradona, Argentina vẫn chưa cách nào trở lại đỉnh cao. Bởi vươn đến số 1 đâu dễ, khi ĐTQG thường xuyên bị đầu độc như mấy tay nát rượu. Hiện tượng ấy càng khó cứu chữa, khi kẻ ra tay lại chính là Chủ tịch LĐBĐ Argentina (AFA) Julio Grondona.
Đơn cử như tại Copa America 2011, kế hoạch ban đầu của HLV Sergio Batista không có Tevez. Vì quá quen với lực lượng dự Olympic 2008, ông không tìm được hệ thống phù hợp cho Tevez. Tuy nhiên, Grondona lại muốn Tevez đá chính. Không thể chống lại ông chủ, Batista đành phải từ bỏ ý tưởng ban đầu để tạo điều kiện cho Tevez thể hiện. Tuy nhiên, Tevez đã trả ơn bằng cách đá hỏng quả 11m quyết định, khiến Batista phải trở thành “vật tế thần” cho Grondona. Trước đó tại World Cup 1998, Grondona còn làm Argentina mất ngôi sao hay nhất của họ khi khiến Ariel Ortega phải khăn gói về nước chỉ vì để tóc dài.
Cùng những ông thầy “váng đầu”
Thế nhưng, nếu chỉ có Grondona điên khùng còn đỡ, Argentina thật không may khi chẳng thiếu HLV “váng đầu”. Họ chưa hẳn kém tài, nhưng chỉ cần khoảnh khắc nông nổi là đủ gây họa. World Cup 2002 có thể là một ví dụ, khi Marcelo Bielsa chọn Claudio Caniggia chỉ còn là bóng mờ của “đứa con thần gió” ở tuổi 35, đồng thời cho một loạt ngồi nhà như Juan Roman Riquelme, Javier Saviola và Santiago Solari. Không chỉ vậy, Pablo Aimar chỉ chơi tốt ở vị trí tiền vệ tấn công, nhưng lại bị kéo lùi về ngang với Ortega, nên Argentina đành dừng bước ngay vòng bảng trước “thế hệ vàng” của Anh cùng Thụy Điển chưa hẳn là ghê gớm.
World Cup 2006 lần nữa lại chứng kiến sai lầm khó hiểu của nhà cầm quân Argentina. Lần này, Jose Pekerman bỏ rơi cả Javier Zanetti lẫn Walter Samuel – những công thần giúp Inter Milan vô địch Champions League 2010, đồng thời cho Tevez và Messi làm “siêu dự bị”. Tuy nhiên, quyết định tồi tệ nhất phải là ở trận tứ kết với Đức, khi Argentina đang tràn trề hy vọng vào bán kết lần đầu tiên từ năm 1990. Đúng lúc Argentina đang dẫn 1-0, Pekerman rút Crespo và Riquelme để thay bằng Julio Cruz và Esteban Cambiasso. Argentina loạn ngay lập tức, vì Riquelme chính là người cầm trịch. Người Đức đã không bỏ lỡ cơ hội lật ngược tình thế để thắng trong loạt đá luân lưu.
Còn ở World Cup 2010? Thất bại của Argentina dễ dàng được dự báo từ trước, khi giao đội bóng cho Maradona. Bởi lẽ, “Cậu bé vàng” đá bóng nay chừng nào thì cầm quân kém cũng cỡ đó. Dù vậy, lối chơi thiếu cân bằng nghiêm trọng mà Maradona vận dụng chí ít đã biến Argentina thành đội bóng đáng xem nhất tại Nam Phi cho đến khi gặp Đức. Ngược lại, ngôi á quân Brazil 2014 có thể xem như thành công của Alejandro Sabella, nhưng lối chơi nặng về phòng ngự, thậm chí thường kéo Messi lui về đá như một tiền vệ trung tâm rõ ràng là ý tưởng lố bịch khác của các ông thầy ở La Albiceleste.
MINH CHÂU