Café 24h: Bóng đá Việt buồn, vô cảm...
Có rất nhiều lý do để chỉ ra sự cô đơn của ông thầy người Nhật: Sự cô đơn đến từ việc thiếu sẻ chia của VFF, thiếu sẻ chia của người hâm mộ và thậm chí ngay cả từ những học trò của ông.
Nhưng cô đơn thế nào thì chỉ có ông Miura hiểu. Đôi khi, thái độ thể hiện ra bên ngoài chỉ là ngày càng ít cười, hay cáu gắt, đặc biệt với những câu hỏi liên quan đến… HA.GL.
Lại phải một lần nữa nhắc đến văn hóa ứng xử của người Việt, chủ yếu là bộ phận trẻ: Đó là thứ văn hóa ngồi rình và chỉ trích. Nó khác với văn hóa phương Tây với sự cởi mở khuyến khích, động viên.
Nói một cách khác, chúng ta đang có một thế hệ sẵn sàng nổi xung, chê bai bạt mạng trên facebook nhưng lại rất thiếu những chia sẻ chân thực tại đời thực hoặc ngay trên mạng xã hội. Lý do sự chân tình có thể là đề tài cho những... chỉ trích.
Một người trẻ, từng tự trào bởi mấy vần thơ: Thế hệ tôi, một thế hệ cúi đầu/ Cúi đầu trước tiền tài, cúi đầu sau mông người khác/Cúi đầu trước chính mình, cúi đầu bạc nhược/Chỉ ngầng đầu… vì… đôi lúc… phải cạo râu!
Cũng hôm qua, tôi đọc trên mạng lời chia sẻ của một bạn trẻ, là Thanh Tùng - từng được coi là thủ lĩnh của Hội CĐV SLNA phía Nam. Tùng viết thế này: “Tôi có viết, tôi thực sự rất buồn, khi không thấy một cầu thủ SLNA nào dành cho Abdul Haruna (cựu cầu thủ của SLNA bị đột tử - PV) một lời sẻ chia nào trên mạng xã hội. Tôi cho rằng, đó là điều hoàn toàn không văn minh. Rồi tôi chợt lặng đi, khi vào facebook của Abdul, tôi thấy cậu ấy có đăng tải nhiều khoảnh khắc chụp chung với các cầu thủ SLNA. Tức cậu ấy phải trân trọng lắm mới làm điều đó. Vậy mà...
Tôi tin, không phải là tất cả, vẫn có những người sốc khi đón nhận thông tin về đồng nghiệp của mình, chỉ là họ ngại thể hiện thôi. "Ngại", xin thưa là có thật. Cầu thủ chúng tôi rất lạ, họ ngại, à mà chính xác là sợ bày tỏ tình cảm với một ai đó trên mạng xã hội, đặc biệt là với CĐV (rất ngược với cầu thủ nước ngoài, họ luôn dành những sự sẻ chia với một mất mát nào đó, với đồng nghiệp, cộng đồng).
Có lẽ họ ngại, bởi ngại chính các đồng đội của mình suy nghĩ "thằng này bày đặt", "thể hiện nọ, kia"... Thật đấy. Và thế là nó hình thành trong họ sự vô cảm ăn sâu vào trong suy nghĩ. Tôi xin lỗi nếu những lời này làm tổn thương các bạn. Một thế hệ buồn, vô cảm và ít vị!”.
Tôi thấy mình chẳng có tư cách gì để chê trách nhưng thử nhìn kỹ trong bối cảnh hiện nay: VFF thì phân tán, ông HLV trưởng thì cô đơn mất phương hướng, cầu thủ thì nhìn chung là vô cảm và NHM mất lòng tin. Thế thì chẳng phải chúng ta cũng đang có một nền bóng đá “buồn”, “vô cảm” và “ít vị” sao?