Cái nhẫn của ông Obama, chuyện Tú “ngựa” và tâm lý tự ti của người Việt
Hành động tháo nhẫn khi bắt tay người dân của Tổng thống Mỹ Barack Obama sau khi thưởng thức món bún chả tại Hà Nội đang được mổ xẻ trên mạng xã hội.
Ngay sau chi tiết trên được phát hiện, nó lan truyền trên mạng với tốc độ chóng mặt và hầu hết các “còm”, của người Việt về chính người Việt, trên các tài khoản Facebook đều mang hướng tiêu cực.
Hầu hết đều tỏ ra xấu hổ, rằng Việt Nam “có tiếng” quá nên ông Obama mới làm thế; rằng chắc trước khi ông Obama sang đây đã được các trợ lý tư vấn sau khi tìm hiểu…
Nếu vậy có lẽ ông Obama cũng sợ người dân Argentina lấy nhẫn của mình. Trong chuyến thăm và làm việc tại quốc gia Nam Mỹ hồi tháng 3, người đứng đầu xứ Cờ hoa cũng có hành động tương tự ngoài cửa quán bún chả Lê Văn Hưu khi chuẩn bị bắt tay người dân Argentina đang đứng đợi chào đón ông.
Lý do thực sự đằng sau hành động của ông Obama xin phép không bàn ở đây, mà hãy xem phản ứng của người dân Argentina. Họ cũng cho rằng vị Tổng thống nước Mỹ sợ bị ăn trộm nhẫn. Nhưng đó là thái độ tức giận khi niềm tự tôn dân tộc bị tổn thương.
Hai phản ứng trái chiều cho thấy sự tự ti, tâm lý yếm thế khiến người Việt luôn nhìn chính người Việt với ánh mắt cay nghiệt.
Với những người làm thể thao, cụ thể hơn là mảng bóng đá nội thì ngoài sự kiện Tổng thống Barack Obama thăm dải dất hình chữ S, thông tin cầu thủ Nghiêm Xuân Tú của T.Quảng Ninh được CLB hạng 2 Đức là Kaiserslautern mời sang thử việc cũng nhận được sự quan tâm lớn.
Và một bộ phận không nhỏ NHM Việt, sau khi đọc tin, đã ngay lập tức bĩu môi mà rằng: “Ôi dào, đi du lịch thôi. Lại chiêu PR làm thương mại thôi”.
Thái độ ngờ vực trên hoàn toàn dễ hiểu và logic. Bởi cầu thủ Việt từ thể hình cho tới kỹ năng, tư duy chơi bóng còn thua xa các nước trong khu vực. Ngay trong các forum của NHM Kaiserslautern cũng đặt dấu hỏi về nguyên do thực sự của việc Nghiêm Xuân Tú sẽ thử việc tại CLB của họ.
Nhưng tại sao thay vì ngờ vực, chúng ta không nhìn sự kiện Tú “ngựa” sang thử việc tại Đức với quan điểm “sáng” hơn. Cứ cho lá thư mời thử việc từ Kaiserslautern là may mắn, nhờ ai đó, hay chỉ là một chiến dịch PR nhưng chuyến đi có nên chuyện hay không đang nằm hoàn toàn ở Tú “ngựa”.
Có thể tên cầu thủ đang khoác áo T.Quảng Ninh chưa lan rộng trên bản đồ bóng đá Việt, tuy nhiên với những người chơi và theo dõi bóng đá phong trào, hay còn gọi là bóng đá phủi Hà Nội, họ biết quá rõ Tú “ngựa”.
Họ biết Tú “ngựa” lận đận ở các đội bóng hạng thấp, thậm chí còn bị coi "không biết đá bóng" rồi chiến đấu với căn bệnh ung thư, hay lăn lộn tại sân phủi cho đến khi lên chơi tại sân chơi chuyên nghiệp cao nhất Việt Nam ra sao.
Dĩ nhiên, trong hành trình lên chuyên của Tú “ngựa” có nụ hôn của Thần may mắn. Song trên tất cả, để có được một chỗ đứng nhất định từ Thanh Hóa cho đến T.Quảng Ninh hiện tại thì nỗ lực, sự cố gắng, khát khao của cầu thủ này mới đóng vai trò quyết định.
Nếu Tú “ngựa” cũng mang tư tưởng “chưa ra sân đã xin thua” như nhiều người đang nhìn nhận về sự kiện cầu thủ này sang Đức, thì có lẽ anh đã không có ngày hôm nay và chắc chắn chuyến thử việc sắp tới nắm 9 phần thất bại.