Thư EURO: Một ngày bước ra khỏi EURO & món xôi lạc ở Brussels
Sau khi tác nghiệp trận Đức - Ukraine ở Lille, thay vì trở lại Paris, tôi bước ra hẳn khỏi bầu không khí EURO nóng bỏng ở nước Pháp để bắt xe bus sang Bỉ. Và chuyến đi ngắn ngủi 24 giờ đó không lãng phí chút nào.
“Nếu đã đến Lille thì hãy sang Brussels vì thủ đô của Bỉ chỉ cách Lille hơn 100 km, anh Dũng - một người bạn thường trú tại Pháp khuyên tôi. “Brussels rất đẹp. Sang đó làm về cảm nhận của chính người Bỉ khi họ xem ĐT của mình đá với Italia cũng rất hay”, anh Dũng nói thêm.
Tôi không chần chừ mà gật đầu tức thì và không quên nhờ anh liên hệ hộ chỗ ở khi đến Brussels.
100 km, quãng đường không dài, chưa bằng nửa đường từ Paris đi Lille. Và trên tấm vé xe bus Eurolines, những tuyến xe xuyên suốt châu Âu, thời gian di chuyển chỉ đề có 1 tiếng 30 phút.
Thực tế, bởi tắc đường ở cửa ngõ dẫn vào Brussels, phải mất 2 tiếng 15 phút chúng tôi mới tới nhà ga phía Bắc Brussels. Nhưng chừng đó vẫn quá ngắn cho khát khao dài chờ đợi được đặt chân tới đất nước của Socola, của bức tượng nổi tiếng chú bé đứng tè - Manneken Pis, của những thương hiệu bia nổi tiếng và đương nhiên cả bóng đá.
ĐT Bỉ của những Hazard, De Bruyne, Vertonghen, Lukaku năm nay nằm trong Top ứng viên vô địch hàng đầu. Họ vẫn là ĐT rất đáng xem với dàn tài năng trẻ trung đang ở độ chín tới.
Tuy nhiên, ấn tượng đầu tiên với tôi khi tới Brussel đó là những con phố rộng rãi yên bình, rợp bóng cây xanh hai bên đường và cả ở giữa đường. Và từ trên xe Bus, khi bắt đầu vào thành phố có thể dễ nhận thấy bảng chỉ dẫn vào “Chocolate de Village”. Nó đủ gợi lên một cảm giác ngọt lịm cho bất kỳ ai lần đầu đến Brussels, dù bạn có mệt mỏi do di chuyển xa bao nhiêu cây số để tới đây đi nữa.
Và dù chuyến di chuyển kế tiếp ở Brussels là bằng taxi, từ nhà ga về chỗ ở, với anh tài xế bự con phóng xe như bay trên phố, tôi vẫn kịp thu vào tầm mắt những hình ảnh tuyệt đẹp của trái tim nước Bỉ. Mà nổi bật là Palais de Justice, tòa nhà dù đang được tu sửa thì vẫn khiến người ta phải thốt lên khen ngợi trước vẻ đẹp cả về dáng vóc lẫn sự tinh tế trong kiến trúc.
So với Paris, Brussels có nhiều tàu điện chạy trên phố hơn hẳn (người dân thường gọi là Tram). Tôi cũng đã có dịp đi “Tram” ngay sau khi xuống taxi, vì… nhầm địa chỉ chỗ ở.
Chỉ với 2,5 euro bạn có thể mua vé đi “Tram” và nó chỉ có thể sử dụng trong phạm vi 1 tiếng đồng hồ. Nghe có vẻ “đắt đỏ”, nhưng sự thực những chiếc xe điện ở Brussels rất đẹp, với ghế ngồi được bọc da thật bóng lộn. Và sự sạch sẽ trong những chiếc Tram dài tới 15-20m mang đến cảm giác rằng, nếu có thêm một ngăn phục vụ đồ uống, bạn chẳng khác nào đang tận hưởng dịch vụ cao cấp chẳng khác nào đang ngồi trong chiếc xe Limousine.
Và sau cùng điều khiến tôi quên rất nhanh cái giá 2,5 euro cho chiếc vé sử dụng trong 1 tiếng đó chính là sự mến khách của người Bỉ.
Khi dò hỏi về địa chỉ cần đến, một người phụ nữ trung niên không ngại đi “Tram” cùng tôi tới ga chuyển tiếp để giúp tôi bắt chuyến khác tới đích đến. Bà nhẹ nhàng trả lời bằng thứ tiếng Anh dễ nghe hơn nhiều so với khi tôi được nghe trên đất Pháp. Và một cô gái trẻ trung ở trạm đỗ thứ 2 cũng nhiệt tình không kém hưỡng dẫn tỉ mỉ hơn.
Tất cả, giúp tôi quên đi cảm giác xa lạ, hồi hộp và đôi chút lo âu của một người với ba lô nặng trĩu trên vai vừa chân ướt chân ráo tới Brussels. Và nó khiến tôi nhớ lại bài báo từng đọc sau vụ tấn công khủng bố khiến hàng chục người chết tại sân bay Zaventem của Bỉ đầu năm nay.
Trong bài báo đó có nói rằng, ngay cả khi đối mặt với khó khăn, nỗi sợ hãi khủng bố và nhiều rắc rối khác đi kèm, người Bỉ vẫn bình tĩnh, lạc quan và dễ mến. Giờ tôi phần nào cảm nhận được điều đó.
Nếu tình cảm ấm áp đầu tiên tôi nhận được khi tới Bỉ đến từ chính những chủ nhà mến khách thì sau đó là tình đồng hương, quê hương quá đỗi thân thương.
Ngôi nhà tôi lưu lại trong 1 đêm là nhà thương vụ của Việt Nam tại Bỉ. Nó thuộc quyền quản lý của Đại sứ quán Việt Nam. Ở đây tôi may mắn được gặp những người anh mến khách tốt bụng như anh Cường hay anh Huân. Sau những cái bắt tay chặt, hỏi han về sức khỏe sau quãng đường di chuyển, tôi được bố trí một phòng ngủ rộng rãi.
Và điều tôi thật sự xúc động, thấy nhớ nhà da diết chính là nồi xôi lạc các anh đã nấu để mời tôi cùng anh em phóng viên đi cùng.
Hạt gạo dường như hơi khô vì nấu bằng… nồi cơm điện và một anh bạn đi cùng vẫn nói vui rằng: “Giá có thêm lọ muối vừng nữa thì tuyệt vời các anh ạ”.Nhưng chẳng sao hết. Sau 5 ngày ròng rã với bánh mỳ, món Tây và nhiều đồ ăn nhanh, chẳng gì ngon hơn bát xôi lạc trên xứ người xa xôi lúc này.
Tình cảm đồng hương, nỗi nhớ quê hương, nằm cả ở đó…