Tiểu sử Tướng Aphelios - Song Nguyệt Chiến Binh
Bước ra từ ánh trăng, vũ khí sẵn sàng, Aphelios tiêu diệt kẻ địch của đức tin trong im lặng—chỉ lên tiếng thông qua sự chính xác của mỗi phát súng. Dù sức mạnh của anh đến từ chính thứ chất độc khiến anh bị câm, anh vẫn được dẫn dắt bởi người chị Alune từ thánh điện xa xôi, người cung cấp cho anh một kho vũ khí bằng đá mặt trăng. Chừng nào ánh trăng còn soi tỏ, chừng đó Aphelios còn không đơn độc...
Ánh trăng soi rọi trên những sườn núi Targon hiểm trở, thật xa cách, nhưng cũng thật gần gũi.
Được sinh ra trong một ngày thiên thực hiếm hoi, khi mặt trăng ở thế giới thực trùng với hình ảnh phản chiếu của nó nơi thế giới linh hồn, Aphelios và người chị song sinh của mình, Alune, được tôn thờ là những đứa trẻ được chọn bởi định mệnh, theo tôn giáo của người Lunari ở Targon.
Như hiện tượng vũ trụ đánh dấu ngày sinh của họ, hai đứa trẻ nhận ra rằng định mệnh đã thực sự chọn họ - Aphelios được ban tặng cho khả năng thể chất siêu phàm đại diện cho mặt trăng thực, trong khi Alune sở hữu tiềm năng phép thuật như ánh trăng phản chiếu. Với lòng trung thành tuyệt đối, họ được nuôi lớn bởi một đức tin đối với sự bí ẩn, phản chiếu, khám phá, và chấp nhận bóng tối như thể đó là thứ duy nhất có thể bảo bọc họ.
Solari, giáo hội thống trị Targon, cho rằng Lunari là những kẻ dị giáo, buộc họ phải lẩn trốn đến mức mà hầu hết đều dần lãng quên sự tồn tại của họ. Hội Lunari bị bỏ lại trong bóng tối, trong những điện thờ, những hang động khuất xa khỏi tầm mắt của những tín đồ Solari.
Trách nhiệm làm gương đè nặng lên vai Aphelios. Anh tập luyện không ngừng nghỉ với những chiếc gươm ánh trăng thần bí, chấp nhận đổ máu của bản thân trong tập luyện, để khiến kẻ khác đổ máu trên chiến trường, để bảo vệ đức tin của mình. Nóng nảy và nhiều sơ hở, anh chỉ có duy nhất một mối liên kết bền chặt với người chị của mình, trên tất cả những tình bạn nào khác.
Khi Aphelios được cử đi làm những nhiệm vụ ngày càng nguy hiểm hơn để bảo vệ hội Lunari, Alune được huấn luyện riêng biệt để trở thành một nhà tiên tri, sử dụng quyền năng soi rọi của mình để hé lộ những con đường ẩn giấu, và những sự thật được cất giấu bên trong ánh trăng. Và rồi, nhiệm vụ của cô đòi hỏi cô phải rời khỏi ngôi đền nơi họ lớn lên.
Không còn Alune, đức tin của Aphelios dần lung lay.
Tuyệt vọng kiếm tìm một mục tiêu, anh thực hiện một chuyến hành hương vào trong bóng tối, một chốn sâu thẳm được cho là nơi mà hội Lunari đã tìm ra chân đạo của họ - quỹ đạo của mặt trăng. Anh lần theo ánh trăng dẫn đến một hồ nước, nơi những đóa dạ nguyệt hiếm hoi bung nở bên dưới mặt nước. Dù mang kịch độc, nhưng những bông hoa này có thể được chưng cất để chiết xuất ra một dung dịch sẽ đem đến cho anh sức mạnh của màn đêm.
Uống thứ tinh hoa của những đóa dạ nguyệt, cơn đau khủng khiếp khiến mọi thứ xung quanh mờ đục trước mắt Aphelios.
Không lâu sau, một điện thờ cổ đại, Marus Omegnum, bắt đầu chuyển trạng thái về thế giới linh hồn, lần đầu tiên trong suốt nhiều thế kỷ. Giáo hội Lunari khắp xung quanh vùng núi tụ họp lại, rời khỏi nơi trốn để chứng kiến sự biến chuyển của cán cân sức mạnh khi chu kỳ vũ trụ nơi thiên giới bắt đầu chuyển đổi.
Điện thờ chỉ chấp nhận một người trú ngụ duy nhất, kẻ có quyền năng thiên bẩm về ma thuật, mỗi lần nó xuất hiện. Lần này người được chọn là Alune, và quỹ đạo của cô đã dẫn cô đến ngôi đền. Aphelios, một người thường chẳng bao giờ đòi hỏi gì, lại yêu cầu được tham dự buổi lễ.
Nhưng khi điện thờ vừa chớm vượt qua bức màn ma thuật, một thứ hào quang còn chói lọi hơn tràn ngập trong bóng đêm. Bằng một cách nào đó, hội Lunari vẫn bị phát hiện dù chu kỳ vũ trụ đang chuyển biến theo hướng của họ.
Từ trên sườn núi, một đội quân Solari lao xuống phía họ. Mọi thứ dường như đã kết thúc, khi người Solari bắt đầu thanh trừng những kẻ họ cho là dị giáo bằng thép và lửa. Ngay cả Aphelios cũng bị đánh bại, lưỡi gươm ánh trăng của anh gãy vụn trên mặt đất, máu ứa ra từ hai bờ môi khi anh cố vươn tay đến đóa dạ nguyệt...
Nhưng khi trận chiến nổ ra cũng là lúc Alune tiến sâu hơn vào trong ngôi đền - và khi cô đặt chân đến nơi trung tâm của ngôi đền, toàn bộ tiềm năng của cô đã được mở khóa. Thông qua bông hoa, Aphelios cảm thấy sức mạnh của Alune đang bao bọc anh… và anh có thể nghe thấy giọng nói của chị mình. Chỉ với một lời thì thầm, cô truyền sức mạnh ma thuật vào trong lòng bàn tay anh - kết tinh lại thành.
Như mặt trăng thực và phản ảnh linh hồn của nó, kĩ năng của Aphelios và ma thuật của Alune hòa quyện trong nhau.
Những người Solari đó không bao giờ mở được mắt để nhìn ngắm bình minh một lần nữa.
Trong sức mạnh rực cháy, Alune đẩy điện thờ, và bản thân cô ở bên trong, về thế giới linh hồn nơi nó sẽ được an toàn khỏi hội Solari. Từ bên trong, được cường hóa bởi khả năng tập trung năng lượng từ ngôi đền, Alune có thể giải phóng ma thuật của mình đi bất cứ nơi đâu, miễn là nó tìm được một cực điểm để tập trung - như thứ độc chất đang chảy trong huyết quản Aphelios.
Chỉ giờ đây, họ mới có thể hiểu được hoàn toàn định mệnh của bản thân mình. Aphelios sẽ luôn phải chịu đau đớn, nhưng là người sở hữu sức mạnh của ánh trăng. Còn Alune phải sống một cuộc đời đơn độc, tự cô lập mình bên trong điện thờ, nhưng cô sẽ là người dẫn lối cho em trai mình khi nhìn thế giới ngoài kia thông qua đôi mắt của nó.
Cùng nhau, họ chính là món vũ khí mà hội Lunari cần, được kết nối bởi nỗi đau và sự hi sinh. Chỉ có tách nhau ra mới khiến họ thực sự hòa lại làm một - hai linh hồn phản chiếu nhau nhau qua bức màn, thật xa cách nhưng cũng thật gần gũi, hội tụ thành một thứ mà ngay cả họ cũng không thể hiểu hết.
Để bảo vệ những người sống sót sau trận chiến đã rút lui về bóng tối phía sau những ngọn núi, những bài huấn luyện sát thủ của Aphelios được cường hóa bởi ma thuật từ Alune - lưỡi kiếm của anh giờ đây đồng thời là một khẩu pháo với sức mạnh huyền bí, ngày càng hoàn hảo hơn khi bên Alune trải qua vô số nhiệm vụ cùng nhau.
Giờ đây khi cán cân quyền lực nơi ngọn núi Targon đang dần biến chuyển, và khi hội Solari đã biết rằng hội Lunari vẫn còn tồn tại, Aphelios và Alune lại càng được cần đến hơn bao giờ hết.