Nhà báo Phan Đăng: Chuyên nghiệp… tuỳ tiện!
Đọc báo Tây, có nghe việc Abramovic ưa thích thứ bóng đá tấn công hoa mĩ (“sexy football” thì phải), và chính vì Mourinho không đáp ứng được điều này nên trước đây phải ra đi. Nếu báo Tây nói đúng thì rõ ràng mọi thứ cũng chỉ nằm ở việc: Abramovic thích lối chơi này, lối chơi kia và sẵn sàng thay HLV không trùng sở thích với mình, chứ tuyệt đối không có việc ông ta lao vào phòng họp đấu pháp, lên đội hình chiến thuật, bắt người A, người B phải đá kiểu C, kiểu D…
Càng chẳng có việc ông ta đăng đàn nói với báo giới theo kiểu: “Tôi sẽ chính thức cầm quân”. Xin lỗi, Abramovic mà nói vậy có nghĩa ông đang tự tát lên mặt mình. Vì cả thế giới đều biết, việc của ông chủ một đội bóng không phải là cầm sa bàn, lên chiến thuật. Và người ta cũng biết cái ông chủ này chưa từng một ngày học làm HLV bóng đá.
Thế nhưng ở ta thì khác. Sau khi nói lời chia tay HLV trưởng Đinh Cao Nghĩa vì những vấn đề nội bộ cùng khả năng kiểm soát tình hình đội bóng và chuỗi thành tích kém cỏi vừa qua, ông Chủ tịch T.Quảng Ninh tuyên bố: “Tôi sẽ trực tiếp cầm quân”. Không hiểu là ông cầm quân thật hay đơn giản là chỉ nói vậy để “lên giây cót” tinh thần cho cầu thủ nhưng bất luận thế nào thì đấy cũng là một câu nói tuỳ tiện. Lẽ thường, một ông chủ CLB, một người cần chứng tỏ khả năng hoạch định, sử dụng nhân sự hơn bất cứ ai chứ không bao giờ sử dụng mình, và công khai thông báo về quyết định sử dụng mình một cách lạ lùng, hài hước như thế cả.
Nhưng đấy mới chỉ là màn 1, màn 2 mới đáng suy ngẫm: Ngay sau tuyên bố ấy, đội bóng của ông lập tức giành chiến thắng sau những trận đấu bết bát. Như thế có nghĩa, cái quyết định lạ lùng, hài hước của ông hoá ra lại đem tới hiệu quả tức thời. Vậy thì màn 3 sẽ thế nào đây? Ông sẽ tiếp tục những tuyên bố như thế, rồi trực tiếp hoặc gián tiếp cầm quân, hay sẽ dần dần trả lại cái ghế HLV cho những người được học hành làm HLV chính hiệu?
Trước đây BĐVN từng chứng kiến ít nhất 2 đội bóng sử dụng một tay cò cầu thủ – một người từng bị tố cáo là “phá hoại BĐVN” làm HLV trưởng. Và người ta gọi đấy là một vụ dùng người đáng đi vào kỷ lục bóng đá thế giới. Tuy nhiên, nghĩ cho kỹ sẽ thấy tay cò cầu thủ này, dẫu sao cũng từng là một cựu cầu thủ và cũng từng có thời gian dài đi học các lớp huấn luyện, có đủ bằng cấp. Vì thế dẫu sao nó cũng dễ chấp nhận hơn so với việc một ông Chủ tịch CLB bỗng nhiên nhảy bổ vào công tác huấn luyện, và nhờ sự bỗng nhiên ấy mà đội bóng cắt đứt mạch thua.
Chẳng nhẽ lại bảo chúng ta đang sống trong một nền bóng đá chuyên nghiệp… tuỳ tiện, nơi mà người ta có thể bỏ giải, có thể khai tử đội bóng, rồi đổi cả một ông chủ đội bóng giữa chừng thì cái việc quái quỉ gì cũng có thể xảy ra?
Phải rồi, sống ở một nền bóng đá, một môi trường tuỳ tiện như thế, cẩm nang sống của chúng ta phải học cách làm quen mọi sự, mọi chuyện, mọi phát ngôn tuỳ tiện quanh mình…
PHAN ĐĂNG