Trọng tài Dương Mạnh Hùng: “Có sự bao biện”
“Với Quế Ngọc Hải, dù đây là tình huống phạm lỗi trực diện nhưng cũng không thể chấp nhận được khi một cầu thủ đang có thiên hướng cản phá bóng lại không lấy bóng làm trọng tâm. Thay vào đó, Ngọc Hải lại chọn khớp gối của Anh Khoa làm mục tiêu. Điểm này ngay cả trong thi đấu võ đối kháng, luật còn cấm. Vì đây là “thế võ” phá khớp để hủy diệt đối phương.
Đối với Thanh Hào, tình huống vào bóng và phạm lỗi như vậy, về luật là đặc biệt nguy hiểm. Vì đây là lỗi cản phá bóng từ phía sau, không ác ý như Ngọc Hải vì có thể Hào không cố tình nhưng đó vẫn là một tình huống phạm lỗi nguy hiểm. Ở pha vào bóng này, dù chân phải của Hào không phạm lỗi nhưng chân trái của Hào cho thấy đây là tình huống phạm lỗi đặc biệt nguy hiểm từ phía sau.
Thế nên, tôi cho rằng, đối với Ngọc Hải là đạo đức con người còn Thanh Hào đó là đạo đức nghề nghiệp. Như vậy, họ đều phải chịu sự giáo dục bằng luật. Nhưng ở đây, Ngọc Hải đã phải thêm án phạt nguội, còn Thanh Hào lại được những người có trách nhiệm bao biện và không cho đó là phạm luật.
Có thể vì một lý do tế nhị phía sau nhưng như thế, cuộc chơi này đã không còn sự công bằng. Với cách đối xử, phán xét dành cho Thanh Hào như vậy, sau này chính những người quản lý sẽ bị cầu thủ qua mặt và coi thường luật.
Bản thân tôi không có ác cảm với Ngọc Hải hay Thanh Hào nhưng cái cần nói ở đây là luật. Với Thanh Hào, cầu thủ này đã qua 23 tuổi nên hoàn toàn có thể tự đứng ra chịu trách nhiệm về hành động của mình. BTC giải, Ban Kỷ luật hay Ban Trọng tài không thể nhìn vào sự ăn năn, khóc lóc của cầu thủ phạm luật để giảm nhẹ và cho qua được.
Tôi cũng không hiểu ông Chủ tịch VFF Lê Hùng Dũng, ông Phó Chủ tịch Trần Quốc Tuấn, ông Trưởng BTC giải Nguyễn Minh Ngọc, Trưởng ban Trọng tài Nguyễn Văn Mùi lẫn Trưởng ban Kỷ luật Nguyễn Hải Hường nghĩ gì, làm gì khi đưa ra phán quyết đó? Là những người quản lý, các ông ấy phải biết đánh giá công bằng, đâu là lỗi, cái gì là nghiêm trọng và nguy hiểm để giáo dục cầu thủ chứ?
Ở trường hợp này, tôi không đặt nặng việc Thanh Hào thoát tội hay không, điều cần đề cập ở đây là những nhà quản lý và có trách nhiệm với nền bóng đá này. Họ đã tự tạo ra những kẽ hở và để cho những người tham gia cuộc chơi coi thường.
Tôi cũng muốn nhấn mạnh thêm, nếu những nhà tổ chức muốn giáo dục được cầu thủ, qua đó góp phần để BĐVN phát triển hơn thì đừng bao giờ để những sự việc rõ như ban ngày như trường hợp của Thanh Hào, Ngọc Hải chi phối ngược trở lại”.
Dương Mạnh Hùng
(Còi Vàng Việt Nam 2006)