Điều e ngại trước trận gặp tuyển Iran
Về thời điểm thì khá hợp lý khi tất cả đang dõi theo từng bước chân của đội tuyển Việt Nam và không khí bóng đá, tiếp nối với thành công ở AFF Cup vẫn đang hừng hực.
Nhưng tính chuyện World Cup thì liệu có lạc quan tếu quá không?
Bây giờ chúng ta trở lại câu hỏi rằng những thành quả đạt được là do đẳng cấp hay phong độ của bóng đá Việt Nam? Có một sự thật là đã từng một thời gian dài bóng đá Việt Nam có chiến thắng nhưng phụ thuộc nhiều vào yếu tố may mắn. AFF Cup 2018 cũng có yếu tố may mắn (ví dụ như không phải gặp Thái Lan ở trận Chung kết) nhưng không còn mang tính quyết định. Nhưng nói thế không có nghĩa là đẳng cấp của bóng đá Việt Nam đã ổn định ở vị trí nhất nhì Đông Nam Á và tầm Châu Á. Như tôi đã từng nói, thành công của tuyển Việt Nam có được nhờ duyên gặp gỡ giữa một thế hệ cầu thủ trẻ Việt Nam đang đầy khát khao, độ chín phù hợp với triết lý của ông thầy Park Hang-seo. Hai yếu tố ấy hòa quện với nhau tạo ra thành công.
Đạt được một đẳng cấp, cần có nhiều yếu tố khác nữa, đặc biệt nó phải rõ “ngưỡng” cần vượt. Không thể lấy Iraq, Iran làm thước đo cho bóng đá Việt Nam vì đó là hai đối thủ quá tầm và nếu đặt mình ngang hàng với họ nghĩa là ảo tưởng một cách mù quáng.
Sẽ có người hỏi: Thế tại sao ta có thể khiến Iraq khó khăn đến thế? Thực tế thì khó khăn đến nhiều hơn với thầy trò Park Hang-seo với mấy lý do sau đây
Thứ nhất là việc vắt sức từ ASIAD, AFF Cup và bây giờ là ASIAN Cup đã bào mòn đáng kể thể lực của các cầu thủ. Những phút cuối trận đá với Iraq thể hiện rất rõ điều này.
Thứ hai, yếu tố khiến các đội bóng chủ quan đã không còn. Đây là yếu tố mà chúng ta đã khiến nhiều đội bóng phải trả giá ở U 23 Châu Á hay ASIAD. Thậm chí chính HLV Iraq cũng thừa nhận là họ vào trận với sự chủ quan nhất định với tuyển Việt Nam cho tới khi phải bắt buộc đưa con bài tẩy Humam Tariq- vốn để dành cho những trận khó hơn để thay đổi cục diện.
Thứ ba, là dường như tuyển Việt Nam bộc lộ hết sức mạnh, con người, khả năng. Điều này đồng nghĩa với việc yếu tố bắt ngờ đã phần nào mất đi.
Điều e ngại trước trận gặp Iran là ông Park Hang- seo còn giấu quân bài tẩy nào? Rất dễ nhận ra đó là Văn Toàn- cầu thủ có mái tóc bạch kim giống Chanathip Songkrasin. Vấn đề là Văn Toàn có đáp ứng được yêu cầu là một quân bài tẩy có thể làm thay đổi cục diện ván bài hay không. Ở các giải đấu trước, sự có mặt bất ngờ của Văn Toàn chính là chìa khóa cho chiến thắng, đặc biệt là ở AFF Cup 2018. Có vẻ như ông Park Hang-seo chỉ còn đúng một con bài tẩy này, liệu có làm nên sự khác biệt trước Iran?
Nhưng với một đối thủ mạnh, giữ lại con bài tẩy cũng hay nếu mục tiêu chỉ là hạn chế bàn thua. Vấn đề là ông Park Hang-seo có giữ Văn Toàn như một thứ vũ khí bí mật trong trận gặp Yemen hay không?
Hẳn ông thầy người Hàn đủ tỉnh để tính chuyện đường xa chứ không phải tung hết người ra để húc đầu vào đá.