Ngay sau thông báo, Maraño đã đăng tải một bài viết đầy cảm xúc, nói lên nỗi đau khi phải khép lại “chương” gắn bó: “Tôi vẫn chưa tìm được từ nào đủ để diễn tả nỗi đau trong lồng ngực.”
Với việc đội bị giải thể, tất cả các cầu thủ — bao gồm Maraño — giờ trở thành cầu thủ tự do. Điều này mở ra cơ hội mới, nhưng đồng thời cũng đặt ra nhiều câu hỏi: liệu có đội nào tiếp nhận, liệu hợp đồng mới có đảm bảo quyền lợi, thể lực và phong độ của họ có được duy trì? Với Maraño — người từng trải qua cú sốc tương tự khi đội cũ F2 Logistics Cargo Movers tan rã hai năm trước — cảm giác hụt hẫng và bấp bênh lại một lần nữa hiện hữu.
Trong bài chia sẻ, cô viết rằng: “Khi một cửa đóng lại, một hiên hè khác mở ra. Và dù đi đâu, một phần trái tim tôi sẽ luôn thuộc về sân bóng và các đồng đội.” Lời nói ấy chứa đựng cả nỗi buồn, lòng biết ơn và khát khao tiếp tục con đường volley — dù chưa rõ điểm dừng.
Hiện tại, Maraño vẫn đang cân nhắc khả năng tiếp tục thi đấu — hoặc tìm một bến đỗ mới — nhưng chưa đưa ra quyết định chính thức. Với tuổi nghề, kinh nghiệm và tâm huyết vẫn còn, nhiều khả năng cô vẫn mong muốn khoác áo một đội khác, nếu tìm được nơi phù hợp. Tuy nhiên, bối cảnh thị trường cầu thủ sau khi một đội rút lui luôn phức tạp: cạnh tranh lớn, suất ít, áp lực cao. Ngoài kỹ thuật, yếu tố tâm lý — vượt qua cú sốc, thích nghi với môi trường mới — có lẽ là thách thức không nhỏ.
Dù tương lai thế nào, Aby Maraño đã để lại dấu ấn — từ nghiệp vụ chuyên môn, tinh thần chiến đấu đến tình yêu dành cho đồng đội và người hâm mộ. Câu hỏi lớn giờ là: liệu cô có chấp nhận thử thách mới và tiếp tục chinh phục giấc mơ volley, hay khép lại hành trình sau nhiều biến động? Cho dù lựa chọn nào, cô đã xứng đáng được tôn trọng — vì đã cống hiến hết mình, dù trong ánh sáng hay bóng đêm.

