Jose Mourinho: Được làm vua, sao thua vẫn là... ông tướng?
Thực ra nếu bảo Roman Abramovich tiếc 50 triệu bảng vì cắt đứt hợp đồng của Mourinho thì chưa hẳn đúng. Ông đã bỏ ra hàng tỷ bảng gây dựng Chelsea hơn 1 thập kỷ thì tiếc gì vài chục triệu bảng đền bù. Có lẽ Abramovich vẫn còn lưu luyến, còn hi vọng Mourinho sẽ cải thiện được tình hình và cũng có thể, lúc này tỷ phú người Nga chưa chắc chắn được việc sa thải Mou là một quyết định đúng hay lại là một sai lầm.
Trong phòng thay đồ, tuyệt nhiên không cầu thủ nào chê Mourinho là kém cỏi (bất kể kết quả hiển nhiên đang quá tệ hại). Họ lớn tiếng bênh vực ông thầy, sau mỗi thất bại này đến trận thua khác. Các học trò làm phản ư? Eden Hazard dỗi hờn ư? Nemanja Matic “chơi xỏ” ư? Những câu chuyện ấy thực ra cũng chỉ là nhận định mang “thuyết âm mưu”. Nó chẳng có một căn cứ nào hết. Thành tích yếu kém của Chelsea thực sự là chưa có được câu trả lời.
Và CĐV Chelsea đang nghĩ gì? Khách quan mà nói, rất ít người trong số các fan The Blues muốn Mourinho bị đá văng khỏi ghế. Họ vẫn cho rằng thời gian khủng hoảng này sẽ sớm trôi qua. Họ vẫn đặt niềm tin bởi khả năng “đặc biệt” của HLV người Bồ, và đôi chỗ có những người đang tìm thấy lí do ở trọng tài - một âm mưu thôn tính và vùi dập Chelsea nào đó - để giải thích cho việc đội bóng không đạt được kết quả như ý muốn.
Nghĩa là, chính nội bộ Chelsea lúc này không có cuộc chiến nào tiêu diệt Mourinho hết (dù thực tế những người yêu mến Chelsea đang rất buồn). Mourinho vẫn còn quá nhiều người bạn đồng hành, trong khi đúng với quy luật của sự công bằng ở nhiều đội bóng nhất là với thói quen “trảm tướng điên loạn” của Abramovich thì Mourinho đã phải xách va li. Felipe Scolari, Avram Grant, Villas-Boas, Rafa Benitez và người từng giúp Chelsea vô địch Champions League (Roberto Di Matteo) đều không ở lại được quá 1 mùa giải. Carlo Ancelotti thành công là thế cũng chỉ kéo dài hợp đồng được 23 tháng. Ở những đội bóng lớn khác của Premier League, như David Moyes (Man Utd), Roberto Mancini (Man City), Brendan Rodgers (Liverpool)… cũng đều phải ra đi.
Trái lại, Mourinho có vẻ vẫn đang rất yên ổn. Một sự yên ổn bất công với các đồng nghiệp khác. Việc Mourinho gây dựng được một sự nghiệp bề thế chẳng liên quan gì đến sự ưu đãi cho số phận của ông lúc này. Bởi suy cho cùng, ông không giúp đội bóng có được thành công thì ông không xứng đáng tiếp tục ngồi vào chiếc ghế luấn luyện.
Xã hội vốn dĩ không công bằng. Bill Gates đại thể từng nói thế, nhưng ngụ ý của thông điệp là “hãy vượt qua số phận, bước tiếp khi đối mặt với những khó khăn và hãy quên đi sự so sánh về ưu đãi khác biệt”. Còn xét trong trường hợp cụ thể như Mourinho lúc này, dù bất cứ địa vị và danh tiếng nào ông đã gây dựng nên thì ông đều phải hiểu rằng sự gắn bó giữa ông với Chelsea sẽ khó làm nên hành trình hạnh phúc. Được làm vua, thua ông phải chấp nhận làm… giặc. Thất bại 1-2 trước West Ham mới đây là trận thua thứ 5 của Chelsea từ đầu mùa Premier League (thứ 7 tính mọi sân chơi).