Mario Balotelli: “Bad boy” vẫn luôn chỉ là “bad boy”
Kể từ lần gần nhất anh chơi cho đội tuyển Italia (ngày 24/6/2014, thua Uruguay 0-1 ở Manaus, Brazil), Balotelli xuất hiện nhiều trong những tin tức liên quan đến các sự cố, những thẻ đỏ, những trò điên loạn của anh ở Liverpool hơn là trong danh sách những cầu thủ ghi bàn.
Tôi không bao giờ quên cái cảnh đáng nhớ ấy ở Kiev. Khu fanzone ở quảng trường Độc lập của thủ đô Ukraina đã như phát điên phát dại khi đám người cả Ukraine, cả Ý lẫn nhiều quốc tịch khác lên đến hàng vạn người ấy đã nhảy và hát sau bàn thắng thứ hai của Balotelli vào lưới đội Đức ở trận bán kết EURO 2012. Người Ukraine không thích Đức, dĩ nhiên rồi, và họ quay sang ủng hộ Italia. Một chàng trai mồm sặc sụa mùi bia đã quay sang hét vào tai tôi nhằm át đi tiếng nhạc ầm ỹ đang phát trên loa sang bàn thắng thứ 2: “Tớ thích thằng cha này”.
“Thằng cha” ấy là Balotelli, và hình ảnh anh cởi áo, để lộ cơ bắp cuồn cuộn, chân đứng tấn và làm điệu bộ như người khổng lồ xanh để ăn mừng bàn thắng đến bây giờ tôi chưa thể quên. Ngày ấy, trước bàn thắng đó, trên một chuyến tàu nhanh từ Donetsk trở về Kiev, tôi viết một bài báo có tựa đề “Thiện, ác, tà trong một Mario”. Balotelli là người hùng của nước Ý vào lúc ấy, nhưng đấy là thời điểm duy nhất người ta nhìn thấy cái thiện và sự tỏa sáng ở tài năng của một tiền đạo mà Galliani, ngày đưa anh về San Siro, đã tuyên bố: “Cậu ấy có thể trở thành một trong số năm cầu thủ hay nhất thế giới”. Ông cũng như Milan, đã đánh bạc vào Balotelli, và đã thất bại. Bây giờ, có lẽ Balotelli không thể có mặt trong Top 100 cầu thủ hay nhất. Tài năng xuất chúng, cá tính hoang dại và một thể lực vô song của anh đã bị “đóng đinh” ở Brazil một năm trước, sau cú đánh đầu ấn định chiến thắng của anh vào lưới đội tuyển Anh và tạo ra một ảo tưởng thành công cho Italia của Prandelli. Chính Prandelli cũng đã đặt niềm tin vào nơi anh và bị anh phản bội. Họ chết chìm cùng với nhau.
Điều gì đã xảy ra với “bad boy” (cậu bé hư)? Anh có thể đổ lỗi cho ai hay bất cứ điều gì vào một quá trình sa sút không phanh ấy? Không ai làm gì anh cả. Người ta đặt niềm tin nơi anh, mong anh thành công và trở lại đỉnh cao (tôi là một người trong số đó), nhưng anh, trong khi gồng mình lên để đối chọi với những thế lực vô hình đang tìm cách chống lại anh, đã gục ngã trên đôi chân của chính mình. Một người tưởng như mạnh mẽ hóa ra lại là một kẻ yếu đuối và bất lực. Và vì thế, hành trình của anh ở Liverpool là một con đường thất bại. Đội bóng Anh đã ảo tưởng rằng, HLV Brendan Rodgers có thể cứu được anh khỏi chết chìm. Nhưng không, anh tự chìm một cách nhanh hơn, trên cả sân bóng lẫn thị trường chuyển nhượng (chỉ cần nhìn mức lương anh hưởng ở các CLB là biết anh mất giá thế nào: Balotelli lĩnh một số tiền có thể quy đổi ra 6 triệu euro/năm ở Man City, 4 triệu ở Milan và rồi 3,5 triệu ở Liverpool).
Một năm qua, người ta nhắc đến anh với điều gì? Cuộc chia tay với Fanny, mối tình mới nhất; dăm ba lần xuất hiện trên các trang báo lá cải, dính dáng đến những lần anh đi vũ trường; mái tóc mới và những cái áo phông hết sức phá cách. Chấm hết. Nếu một tiền đạo không ghi bàn, cái việc mà anh ta phải làm, thì những trò vô bổ chẳng làm ai quan tâm. Người ta bảo rằng Rodgers đã bắt đầu phát ngán vì anh, điều mà rất nhiều người trước ông đã từng trải qua, như Prandelli, Allegri, Mancini và Mourinho. Gã trai đồng bóng Balotelli, kẻ luôn buộc tất cả phải quay quanh mình, giờ đã chỉ còn biết nhảy một mình, ngoài những sơ đồ chiến thuật, ngoài những tư duy bóng đá đơn thuần, ngoài đội hình và các đồng đội.
Tại Liverpool, Balotelli là một thảm họa. 28 trận đấu và chỉ 4 bàn thắng trong mùa đầu tiên, chỉ 1 trong số đó được ghi ở Premier League, vào lưới Tottenham hôm 10/2/2015 và sau bàn thắng ấy, rất nhiều người cứ ngỡ anh đã bừng tỉnh. Không, anh chìm sâu hơn vào giấc ngủ vùi. Bị buộc chặt vào một hợp đồng có lẽ đang khiến anh chán ngán và muốn thay đổi, tiếp tục sống trong những mộng tưởng mơ hồ và mất phương hướng, biến mất hoàn toàn khỏi màn hình radar bóng đá thế giới, bị HLV đội tuyển quốc gia Antonio Conte lãng quên (chỉ triệu tập đúng 1 lần trong một năm qua, sau đó không thấy gọi lại), Balotelli tìm quên trong những ngày nghỉ ở Italia, để rồi lại xuất hiện trên những trang bìa tạp chí và những câu chuyện cười không tài nào cười nổi.
Báo chí Ý viết rằng, đầu tháng 6, anh đã nói với em trai Enoch (một bad boy khác) rằng, bây giờ anh không nói tiếng Italia nữa. Anh có nói tiếng nào đi nữa, thì có lẽ người Ý cũng chẳng quan tâm. Thứ ngôn ngữ mà anh cần nói nhất với họ, ngôn ngữ của bóng đá, thì anh đã quên ở đâu đó mất rồi…
Trương Anh Ngọc (từ Roma, Italia)