Alvaro Recoba: Dấu chân lãng tử trên mảnh đất Calcio
Người ta tin rằng nếu như gặp nhiều may mắn hơn, Alvaro Recoba chắc chắn đã trở thành một trong những cầu thủ xuất sắc nhất thế giới ở thời điểm của mình.
Một ngày cuối tháng Tám năm 1997, khi Inter Milan tiếp đón đội khách Brescia trên sân nhà Giuseppe Meazza. Đặc biệt hơn nữa, đây cũng chính là trận đấu đầu tiên của “Người ngoài hành tinh” Ronaldo trong màu áo Nerazzurri.
Mặc dù vậy, suốt gần 3/4 thời gian thi đấu, đội bóng thành Milano vẫn hoàn toàn bế tắc, thậm chí còn để cho đối phương vươn lên dẫn trước một bàn. Cực chẳng đã, HLV Luigi Simoni đành phải chấp nhận tung Alvaro Recoba, bản hợp đồng mới chiêu mộ từ Danubio (Uruguay) vào sân.
Bất ngờ xảy ra, chỉ chưa đầy 10 phút sau đó, khi mà những tifosi trên khắp các góc khán đài vẫn còn đang mải mê thắc mắc về cái tên Recoba thì dưới sân, chàng trai 21 tuổi với gương mặt Á Đông cùng mái tóc bù xù kỳ lạ đã khiến cho tất cả phải vỡ òa bằng bàn thắng quân bình tỷ số, một cú sút xa căng như kẻ chỉ từ bên ngoài vòng cấm địa đưa bóng đi thẳng vào góc chết khung thành. Đơn giản là không thể cản phá!
Chỉ không lâu sau pha lập công đầu tiên, Recoba lại đứng trước cơ hội khi Inter được hưởng một quả phạt ở khoảng cách hơn 30 mét. Chẳng cần mất quá nhiều thời gian ngắm nghía, tiền đạo người Uruguay nhanh chóng tung ra một cú đá phạt thần sầu. Trái bóng đi quá hiểm hóc với tốc độ không khác nào một viên đạn. Thủ thành Brescia bó tay, Inter vươn lên dẫn 2-1 để rồi giành được chiến thắng cuối cùng.
Ngay lập tức, cái tên Recoba cũng trở thành chủ đề bàn tán xôn xao của cả nước Ý trong chính cái ngày mà Rô “béo” ra mắt sân Meazza, một màn trình diễn mở đầu chẳng thể nào ấn tượng hơn được dành cho gã trai quê mùa đến từ bên kia bờ Đại Tây Dương.
Video Recoba lập cú đúp trong ngày ra mắt giúp Inter Milan lội ngược dòng trước Brescia
SỐ PHẬN DANG DỞ CỦA MỘT THIÊN TÀI
Người ta tin rằng nếu như sự nghiệp gặp nhiều may mắn hơn, Alvaro Recoba chắc chắn đã trở thành một trong những cầu thủ xuất sắc nhất thế giới ở thời điểm của mình.
Xuất thân từ một đứa trẻ chơi bóng trên đường phố Montevideo, thủ đô Uruguay, cậu bé Recoba từng là sản phẩm ưu tú của lò đào tạo trẻ Danubio trước khi bước vào con đường thi đấu chuyên nghiệp khi mới 18 tuổi. Chỉ sau chưa đầy 3 năm dưới cái mác “thần đồng” tại quê nhà, chàng trai sinh năm 1976 đã sớm tìm thấy cơ hội ở một chân trời mới, Inter Milan, nơi sau này tiếp tục chứng kiến anh tỏa sáng như một kèo trái lãng mạn nhất Calcio.
Hai bàn thắng vào lưới Brescia trong ngày ra mắt là quá đủ để biến Recoba trở thành nguồn cảm hứng bất tận đối với những người hâm mộ Nerazzurri. Bởi vì tình yêu đối với khuôn mặt “Trung Quốc” cùng đôi mắt híp và mái tóc ngố tàu chẳng giống ai của anh mà các Interista đã quyết định đặt cho Recoba biệt danh là El Chino.
Thế nhưng, điều trớ trêu là ngôi sao người Uruguay chẳng hề được ra sân thường xuyên ở phần còn lại của mùa giải. Để rồi, chấn thương đã khiến anh phải chấp nhận im lặng trên băng ghế dự bị trong suốt giai đoạn đầu mùa 1998/99.
Khoảng thời gian sau đó, Recoba bị đem đi cho mượn tại Venezia. Mặc dù vậy, màn hồi sinh nhanh chóng với 11 bàn thắng cùng 9 pha kiến tạo chỉ sau 19 trận đã khiến Ban lãnh đạo Inter phải vội vàng đưa anh trở lại sân Giuseppe Meazza. Kể từ giờ phút này, chân sút người Uruguay dần dần khẳng định được vị trí của mình trên hàng công Nerazzurri cũng như trong lòng người hâm mộ đội bóng thành Milano, bất chấp sự cạnh tranh đến từ những cái tên đình đám, như Christian Vieri, Rô “béo”, Zamorano, Crespo hay Adriano, …
Trong những năm tháng tươi đẹp đến duyên dáng và lãng mạn ấy, Recoba đã từng khiến cho biết bao trái tim tifosi phải đắm chìm trong những khoảnh khắc thiên tài của mình. Là khi anh thực hiện pha tâng bóng điệu nghệ qua đầu hậu vệ Lecce rồi nhẹ nhàng dứt điểm vào khung thành, tựa như một người nghệ sĩ đang khiêu vũ trên sân cỏ. Là khi một mình Recoba vừa kiến tạo cho Vieri ghi bàn, vừa lập cú đúp giúp Inter đánh bại Roma 3-1 ở mùa giải 2001/02, trong đó có một tình huống sút phạt bằng chân trái đã trở thành thương hiệu của chàng trai người Uruguay…
Từng có những thời điểm mà cả nước Ý phải run sợ mỗi khi Inter được hưởng một tình huống phạt cố định, bởi sự xuất hiện của cái tên Alvaro Recoba trong đội hình. Bằng cái chân trái ma thuật ấy, El Chino luôn sẵn sàng vẽ nên những đường cong hoàn hảo nhất, những kiệt tác lãng mạn nhất giữa bầu trời Calcio.
Thậm chí, ngay cả những quả phạt góc do cầu thủ sinh năm 1976 thực hiện cũng tiềm ẩn nguy hiểm. Ít ai biết rằng, trong cả sự nghiệp lắm thăng trầm của mình, Recoba từng 6 lần ghi bàn từ những cú đá phạt góc, một kỷ lục thực sự mà hiếm ai so sánh nổi.
Video những pha đá phạt thành bàn mang thương hiệu Alvaro Recoba
Trên thực tế, đội hình Inter Milan ở giai đoạn này không hề thiếu vắng những hảo thủ hàng đầu thế giới. Tuy nhiên, điều nghịch lý là đội bóng áo màu xanh đen lại chẳng thể giành được danh hiệu. Thay vào đó, các Interista thường xuyên phải chứng kiến hai kẻ kình địch là AC Milan và Juventus liên tiếp mang về những thành công tột bậc. Đến mức độ, người Italia khi ấy phải nói vui rằng: “Juve sinh ra là để thống trị Serie A, Milan sinh ra là để thống trị Champions League, còn Inter sinh ra là để nhìn hai đội bóng này lên ngôi”.
Thời điểm tháng 5/2002, người Inter chỉ còn cách Scudetto đúng một trận gặp Lazio ở vòng đấu cuối cùng. Nhưng rồi, đội bóng của Chủ tịch Massimo Moratti đã để thua 2-4 chung cuộc, một cái kết không thể nào bi thảm hơn được nữa dành cho thế hệ tài hoa của Nerazzurri. Trải qua nỗi đau đến cùng cực ấy, ngôi sao sáng giá nhất Ronaldo đã quyết định ra đi, khiến sân Meazza chìm trong một bầu không khí ảm đạm đến chán nản. Vậy mà Recoba vẫn ở lại, tiếp tục lặng lẽ cống hiến những năm tháng tuổi thanh xuân đẹp nhất trong cuộc đời mình cho nửa xanh đen thành Milano.
Những ca chấn thương liên miên, khi thì đầu gối, khi thì mắt cá, khi thì dây chằng, khi thì vai, khi thì tay… chẳng nỡ buông tha chàng tiền đạo đến từ Nam Mỹ. Đầu năm 2001, Recoba từng phải chịu án phạt 6 tháng “tù treo” do sử dụng hộ chiếu giả. Thậm chí, anh còn nhiều lần mâu thuẫn với các đồng đội cũng như HLV Hector Cuper. Điều này cũng chính là một phần nguyên nhân lý giải vì sao chân sút người Uruguay không thường xuyên được đá chính tại Inter Milan. Mặc dù vậy, cứ mỗi lần Recoba bước ra sân thi đấu, anh lại nhanh chóng khiến cho các CĐV sân Meazza phải phát điên phát rồ vì những khoảnh khắc để đời của mình.
Chẳng vậy mà Chủ tịch Moratti từng trót “yêu” Recoba đến mức phải “làm mình làm mẩy” khi chứng kiến các HLV Simoni hay Mircea Lucescu từ chối cho anh ra sân trong đội hình chính thức. “Recoba chính là bóng đá. Cậu ấy không phải một người bình thường. Tôi yêu mến Recoba hơn cả Ronaldo bởi vì cậu ấy luôn mang đến cho tôi niềm hạnh phúc và sự bất ngờ mỗi khi xem bóng đá”.
KẺ LÃNG TỬ KHÔNG CẦN SỰ THỪA NHẬN
Juan Veron từng nhận xét về Recoba như sau: “Chỉ đơn giản là cậu ấy không muốn trở thành cầu thủ xuất sắc nhất thế giới thôi”. Trong suốt những tháng năm chơi bóng dang dở tại Inter Milan, ngôi sao người Uruguay chẳng hề giành được danh hiệu nào cao quý, cho đến tận khi… Juventus dính chàm vụ scandal Calciopoli năm 2006 và hai chức vô địch gần nhất Scudetto bỗng chốc đã thuộc về đội bóng chủ sân Giuseppe Meazza.
Tất nhiên, bản thân Recoba cũng chưa bao giờ muốn tìm kiếm sự thừa nhận theo kiểu “hình thức” như thế. Sự nghiệp của anh có thể dang dở thật đấy, có thể mỏng manh và lắm nỗi thăng trầm thật đấy, nhưng hiếm khi nào anh tỏ ra bất mãn về tài năng hay những gì mà anh xứng đáng nhận được. Bóng đá đối với Recoba, đơn giản chỉ là niềm vui, là cuộc sống.
“Tôi nghĩ là tôi đã làm hết khả năng của mình rồi. Hoặc không, cũng có thể là tôi chưa cố gắng hết sức. Chả biết nữa, biết đâu sau này khi nghĩ lại, tôi sẽ thấy là Veron nói đúng. Dù sao thì tôi cũng chẳng quan tâm lắm, mọi thứ đã trôi qua và đối với tôi, tất cả đều là những ký ức đẹp đẽ”, Recoba trải lòng trong một ngày phỏng vấn tại quê nhà, khi đã giải nghệ trong màu áo Nacional.
Mùa giải 2006/07, khi chàng tiền đạo người Uruguay khoác lên mình chiếc áo màu xanh đen với tấm khiên ba màu vô địch (do Juve bị đoạt lại danh hiệu Scudetto), hẳn đã có rất nhiều tifosi cảm thấy một sự công bằng dành cho sự nghiệp của anh? Thế nhưng, dường như đấy mới chính là điều trớ trêu và kỳ lạ hơn bao giờ hết.
Đối với một kẻ lãng tử và từng mộng mơ như El Chino, có lẽ chẳng hề tồn tại thứ vinh quang nào xứng đáng để đong đếm giá trị của anh cả. Người ta đơn giản chỉ sẽ nhớ mãi về anh, về cái tên Alvaro Recoba đầy hào hoa ấy, như là một kẻ không bao giờ hoàn hảo, không bao giờ trọn vẹn và cũng không bao giờ phải đi tìm kiếm sự thừa nhận về bản chất thiên tài trong con người mình.