Francesco Totti: Một lần Roma, trọn đời Roma!
Hai mươi bảy năm trước, tiếng gõ cửa căn hộ tôi sinh sống ở Rome có ý nghĩa quyết định sự nghiệp bóng đá chuyên nghiệp của tôi.
Khi mẹ tôi, Fiorella, ra mở cửa, một vài người đàn ông đứng đó và giới thiệu là Giám đốc bóng đá. Nhưng họ không phải đến từ AS Roma. Họ đều khoác bộ cánh màu đỏ và đen. Họ đến từ AC Milan và muốn có tôi, bằng bất cứ giá nào.
Nghe xong đề nghị của nhóm người đó, mẹ tôi xua hai tay vào không khí. Các bạn đoán được bà nói gì với những quý ông đó không?
Khi bạn được sinh ra ở Rome, chỉ có 2 lựa chọn: Hoặc màu bã trầu, hoặc xanh nước biển. AS Roma hoặc Lazio. Nhưng trong gia đình chúng tôi, chỉ có 1 sự lựa chọn.
Tôi không may mắn không được biết ông nội mình là người thế nào. Ông mất khi tôi còn rất nhỏ. Nhưng ông để lại cho tôi một món quà vĩ đại. May mắn cho tôi, ông nội Gianluca của tôi dành cho AS Roma một tình yêu bất diệt, truyền nó cho cha tôi, rồi tôi cùng anh trai được cha mình nuôi dưỡng tình yêu Giallorossi.
Với chúng tôi, tình yêu dành cho Roma theo đến cuối đời. Đội bóng là một phần của gia đình tôi, là máu thịt của chúng tôi, linh hồn của chúng tôi.
Ở những năm 1980, chúng tôi không được xem nhiều trận của Roma trên truyền hình vì ngay ở Rome, các trận đấu của đội bóng cũng không phải lúc nào cũng được chiếu. Nhưng khi tôi lên 7, cha đưa tôi đến sân và cuối cùng tôi được tận mắt thấy I Lupi, những con Sói trên mặt cỏ sân Olimpico.
Kể cả đến bây giờ, tôi vẫn nhớ cảm giác lúc đấy. Màu sắc, những tiếng hô, bom khói – tất cả in dấu sâu đậm, chưa bao giờ phai trong tôi. Tôi không biết miêu tả trải nghiệm này thế nào… Chỉ có một từ mà thôi: Rất đẹp.
Quanh khu tôi ở, San Giovanni, có lẽ không ai một lần nhìn thấy tôi mà không có quả bóng trên tay hay dưới chân. Chúng tôi chơi bóng khắp nơi, trên con đường lát sỏi, trong các nhà thờ, ở các con hẻm.
Ngay từ khi còn là đứa bé, bóng đá đối với tôi còn hơn cả tình yêu. Trong tôi đã có khát khao sẽ theo nghiệp quần đùi áo số.
Tôi bắt đầu chơi cho các đội trẻ. Tôi sưu tập và dán khắp tường phòng ngủ những tấm ảnh và các bài báo về đội trưởng Giannini của Roma. Ông ấy là thần tượng của chúng tôi, là biểu tượng CLB. Ông ấy cũng sinh ra ở Rome, giống chúng tôi.
Và khi tôi 13 tuổi, có tiếng gõ cửa căn hộ tôi ở.
Những người đàn ông từ AC Milan hỏi tôi liệu có thể gia nhập đội bóng của họ không. Một cơ hội đến từ một CLB lớn của Italia. Lựa chọn của tôi là gì ư? Dĩ nhiên, trở thành người AC Milan chưa bao giờ có trong đầu tôi.
Mẹ tôi là ông chủ của tôi, mãi mãi là như thế.
Giống như mọi người mẹ Italia, bà tỏ ra xúc động hơi quá. Bà không muốn tôi rời khỏi nhà vì lo sợ điều không hay sẽ xảy đến với con trai mình.
“Tôi xin lỗi. Không, không” – đó là tất cả những gì mẹ tôi nói với các Giám đốc AC Milan. Vậy đấy, thương vụ chuyển nhượng đầu tiên được mẹ tôi, ông chủ của tôi khép lại như thế.
Cha tôi thường đưa anh em tôi đến sân xem Roma thi đấu vào cuối tuần. Nhưng từ thứ Hai đến thứ Sáu, mẹ tôi… “làm chủ”. Rất khó khăn để nói KHÔNG với AC Milan. Chỉ cần gật đầu, đồng nghĩa gia đình tôi sẽ không phải nghĩ ngợi về tiền bạc. Nhưng mẹ tôi đã dạy tôi một bài học từ thái độ có chút bối rối, hơi hoảng hốt của bà trước đại diện AC Milan ngày đó. Nhà là điều quan trọng nhất trong cuộc đời bạn.
Chỉ vài tuần sau, sau khi cử bộ phận săn tìm tài năng theo dõi tôi chơi bóng, Roma đặt vấn đề với tôi. Và tôi hoàn toàn thuộc về Giallorossi từ thời điểm đấy, theo cả nghĩa bóng và nghĩa đen.
Mẹ tôi có ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp của tôi, theo nhiều cách. Bà luôn bảo vệ con trai mình, và hy sinh nhiều để tôi có thể ra sân mỗi trận. Tôi biết, giai đoạn đầu tôi chập chững bước vào sự nghiệp bóng đá là thời gian vất vả, khó khăn với mẹ mình.
Bà đưa tôi đến các buổi tập. Bà kiên nhẫn ngồi chờ 2, 3 tiếng đồng hồ, thậm chí có lúc tới 4 tiếng đợi tôi bên ngoài sân. Bà dõi theo con trai mình trên sân tập bất kể mưa nắng hay lạnh cóng. Với bà, đấy không phải vấn đề.
Bà đợi cho tới khi con trai mình hiện thực hóa giấc mơ của mình.
Khi tôi bước ra đường hầm, đặt chân lên thảm cỏ Olimpico trong trận đầu tiên, cảm giác tự hào được chơi cho đội bóng quê nhà, đối với ông nội và gia đình thân yêu khiến tôi bị ngợp.
Tất cả những gì tôi nghĩ về thái độ thân thiện trong đêm trước trận biến mất. Các CĐV Roma rất khác biệt so với các CĐV đội bóng khác. Khi bạn khoác chiếc áo đấu Roma, bạn sẽ được đặt kỳ vọng lớn. Bạn phải chứng tỏ giá trị, và không có nhiều cơ hội cho bạn mắc sai lầm.
25 năm trôi qua, nhưng áp lực chưa bao giờ thay đổi. Dĩ nhiên vẫn còn đó những sai lầm. Thậm chí ở một thời điểm 12 năm trước, tôi đã nghĩ đến chuyện rời Roma để gia nhập Real Madrid. Khi một đội bóng đang gặt hái thành công, có lẽ xuất sắc nhất thế giới, trải thảm đỏ mời bạn trở thành một phần của họ, bạn sẽ nghĩ về cuộc sống ở miền đất mới.
Tôi đã nói chuyện với Chủ tịch CLB, và cuộc nói chuyện của 2 người đàn ông khiến tôi thay đổi suy nghĩ. Tuy nhiên, cuộc nói chuyện với gia đình mới có tác động lớn nhất đến quyết định cuối cùng của tôi. Những người thân cho tôi thấy điều gì có ý nghĩa nhất trong cuộc đời.
Nhà mình là tất cả!
39 năm qua, Rome là quê hương tôi. Trong 25 năm đời cầu thủ chuyên nghiệp, Roma là ngôi nhà của tôi. Cho dù giành Scudetto hay Champions League, tôi luôn hy vọng tôi được đại diện và giương cao lá cờ truyền thống của Roma cao nhất có thể. Tôi hy vọng đã làm các bạn tự hào.
Các bạn có thể nói tôi là người cổ hủ không muốn thay đổi thói quen hàng ngày cũng không sai. Tôi thậm chí không ra ngoài sống riêng cho tới khi đính hôn với Ilary vợ tôi. Khi tôi nhìn lại quãng đời sống ở đây và tôi thấy sẽ rất nhớ cái gì. Tôi biết đấy là thói quen về những điều diễn ra hàng ngày. Những giờ trên sân tập, những lúc tán gẫu trong phòng thay đồ. Điều tôi nhớ nhất là tách café với bạn bè mỗi ngày. Một ngày nào đó nếu tôi đảm nhận vai trò giám đốc, những khoảnh khắc sẽ vẫn còn ở nơi đây.
Nhiều người hỏi tại sao tôi sống trọn đời ở Rome?
Rome là gia đình tôi, bạn bè tôi, những người tôi yêu thương. Rome là biển cả, là những ngọn núi, các di tích. Dĩ nhiên, Rome là những chiến binh La Mã.
Rome là Giallorossi.
Rome, với tôi, là cả thế giới.
Đội bóng này, thành phố này, là cuộc đời tôi.
Vĩnh cửu.