Góc suy ngẫm: Khi “tử tế” là thứ xa xỉ
Cá nhân, hay một doanh nghiệp làm bóng đá không còn là chuyện xa lạ đối với bóng đá Việt. Nhưng làm “tử tế” lại chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vì không làm “tử tế”, chỉ mang mục đích xyz phi bóng đá, các ông chủ thích thì cho đội “sống”, không thích thì khai tử. Cùng vì không làm “tử tế” mới có chuyện chỉ cần không bằng lòng với quyết định nào đó từ BTC, họ gào lên doạ bỏ giải, bỏ đội. Như một cái phường chèo!
Liên quan đến chủ đội bóng chỉ là một ví dụ trong nhiều cảnh oái ăm của bóng đá Việt, vốn mang cái vỏ chuyên nghiệp nhưng ruột nghiệp dư. Có câu “cha nào, con nấy”. Cái gốc của vấn đề vẫn là tổ chức điều hành cấp cao nhất.
Thiệt nhất luôn là người hâm mộ. Họ muốn đến sân xem bóng đá “tử tế”, nhưng không được. Họ kêu nhiều năm rồi, song vô vọng để rồi nhìn nhau à ừ mà rằng: “Đừng chờ đợi các ông chủ làm điều đáng tôn trọng; đừng kỳ vọng “sự tử tế” được đặt lên trên tiền và quyền lợi cá nhân”. Cũng giống như câu chuyện nhiều vận động viên thể thao đỉnh cao khi còn thi đấu là “số 1”, khi hết “niên hạn sử dụng” lại vất vưởng một góc tối trong lãng quên. Khi đó, chỉ có NHM quan tâm tới họ, và nếu có kêu nhiều quá, những người đáng ra phải chung tay cho sự nghiệp hậu thể thao của họ mới động đậy, tới quay phim chụp ảnh trao phong bì rồi đâu lại vào đấy.
Tất cả, là sự nghiệt ngã, cay đắng, là mặt trái của thể thao mà không phải ai cũng nhìn thấy được.
Chúng ta cũng đang chứng kiến mặt trái của thể thao thế giới bị lật ra thời gian qua. Từ bê bối tham nhũng, đưa hối lộ tại FIFA, tại các liên đoàn thành viên cho đến sự kiện thể thao Nga dính dáng đến doping.
Với nhiều nhà báo quốc tế theo từng mảng trong nhiều năm qua, tất cả đã và đang xảy ra không làm họ ngạc nhiên hay sốc. Trong một bài viết trên tờ Guardian, nhà báo Simon Jenkins ví von thể thao quốc tế là một loại cocktail mạnh của tiền bạc, danh vọng và không ai chịu trách nhiệm.
Ông cho biết các nhà báo theo thể thao chuyên nghiệp hơn nửa thập kỷ qua đều biết về chất cấm. Scandal Ben Johnson tại Thế vận hội 1988 được tin sẽ chấm dứt vấn nạn dùng doping. Song chẳng ai ngăn chặn cả. Tiền và thanh thế có sức hút lớn hơn. Hay FIFA dưới thời Sepp Blatter giống như “con sâu mọt” ăn đến lõi tổ chức này, nhưng không ai dấn thân vạch trần. Nếu có, như nỗ lực đấu tranh tìm bằng chứng vạch trần tình trạng tham nhũng và hối lộ tại IOC và FIFA của nhà báo Anh Andrew Jennings chỉ đổi lại sự im lặng hay sự chế giễu.
Không một ai nhấc tay cho đến khi người Mỹ cất còi mới đây. Vậy đến bao giờ, và ai là người “cất còi” nền thể thao Việt?