Café 24h: Bọn nhỏ thế nào rồi?
Thông tin thì cũng bấy nhiêu thôi nhưng tôi chú ý đến một đoạn, người phỏng vấn hỏi lãnh đạo HA.GL về cảm giác bầu Đức sau trận thua Than Quảng Ninh thì được trả lời thế này: “6 giờ sáng, tôi nhận điện thoại từ anh Đức. Câu đầu tiên không phải là “Tại sao cứ thua riết vậy?” mà là “Bọn nhỏ thế nào rồi?”. Anh Đức gọi sớm như vậy, nghĩa là anh ấy lo nghĩ lắm đấy. Nhưng là lo nghĩ cho cầu thủ. Tôi trả lời: “Thưa anh Đức, bọn nhỏ buồn vì lại thua nhưng không cháu nào tỏ ra nhụt chí, các cháu không bị gục ngã mà vẫn tự tin”.
Nghe tôi báo cáo, anh Đức yên tâm phần nào, tôi cảm nhận thấy điều đó. Anh Đức đầu tư biết bao công sức, tiền của và dành trọn vẹn tâm huyết cho Học viện HA.GL Arsenal JMG, cho đội bóng thì không thể nói không buồn khi đội thua. Nhưng anh Đức cũng là người biết hoạch định cho tương lai, kể cả lúc này khi HA.GL đã ngấp nghé cửa xuống hạng”.
Có thể nói là rất có tình. Điều ấy không ai phủ nhận. Nhưng ngay trong cách trả lời đã chỉ ra được nguyên nhân khiến HA.GL thất bại. Đó là trong tâm thức của bầu Đức, của lãnh đạo đội bóng như ông Tấn Anh thì các cầu thủ HA.GL vẫn chỉ là bọn nhỏ, vẫn chỉ là đội bóng nhí, vẫn chỉ là những mầm non cần bao bọc chứ không phải là những cầu thủ đã 20-21 tuổi và đang tham dự một sân chơi khốc liệt và được gọi là chuyên nghiệp như V.League.
Đó là một sai lầm và nó dẫn đến những sai lầm khác trong quá trình tồn tại của HA.GL ở V.League. Họ có những trận đấu chơi hay, khá thăng hoa nhưng là cái hay của những đứa trẻ chứ không phải là cuộc chơi của những gã đàn ông cần bản lĩnh và sức mạnh.
Tất nhiên, họ tiếp nhận thất bại cũng bằng tư duy con trẻ. Dễ quên, cũng là điều tốt nhưng lại không thể rút kinh nghiệm, tìm ra những bài học thật sự cần thiết cho sự phát triển.
Rất khổ cho HA.GL. Bây giờ muốn tồn tại, họ mong vào tình thương của các đội, thứ tình thương dành cho các em, các cháu.
Người Việt mình có một điểm yếu là đem những thứ thuộc phạm trù quan hệ gia đình vào công việc. Ở công sở thì gọi nhau bằng anh em, chú cháu, cô cháu…., rồi khi giao việc, xử lý cũng mang tính ban phát, tình cảm. Đánh giá năng lực con người cũng vậy, “nhất thân, nhì quen”. Nó khá khác với cách gọi phân ngôi rạch ròi trong tiếng Anh.
Sẽ thế nào với một đội bóng có Tây, có Ta, có những cầu thủ đã qua tuổi “trẻ trâu” và đã đủ quyền công dân, thậm chí nếu muốn họ có thể lấy vợ, sinh con mà vẫn bị hỏi sau một trận thua: “Bọn nhỏ thế nào rồi?”.
Khi ông bầu đã hỏi thế, nghĩa là đội bóng đã chưa đủ tầm và chưa xứng tầm chơi V.League, bởi sân chơi này không phải là trường mẫu giáo.
SONG AN