Café 24h: Bóng đá và niềm tin
“Chỉ có sửa một điều trong Thông tư mà mãi không làm. Tôi quyết định bỏ và tôi chịu trách nhiệm, nếu tôi nói sai thì ông phải tham mưu, tại sao không làm được?”. Rồi, Bộ trưởng Thăng đẩy lên mức cao hơn: “Các ông chỉ thích “xin – cho”. Có người nói với tôi, xin một “lốt xe” vào bến Mỹ Đình mất đến 500 – 600 triệu đồng”.
Đến đây thì không thể “nói chơi” được rồi. Lập tức, Sở GTVT Hà Nội có văn bản yêu cầu Bộ trưởng “đưa ra bằng chứng” và khẳng định luôn 3 năm nay, Mỹ Đình không có chuyện mua bán “lốt xe”. Có thể bến xe Mỹ Đình không có chuyện ấy, nhưng những bên xe khác, liệu có không? Lại có thông tin rằng không phải là chuyện 600 triệu nữa mà đã lên tới cả tỷ đồng.
Vì sao nói chuyện này? Là bởi cái cách đặt vấn đề của Bộ trưởng Thăng rất giống với Chủ tịch VFF khi đặt vấn đề về ĐTVN sau trận đấu lượt về với ĐT Malaysia ở AFF Cup 2014.
Lúc ấy, ông Dũng gần như khẳng định chắc chắn, đây là trận đấu “có mùi”, có biểu hiện tiêu cực và cần phải để cơ quan công an vào cuộc.
Đánh tiêu cực là đúng, nhưng có lẽ cũng cần đánh trúng chứ không thể “chém” chung chung. Trong bóng đá có luật “bằng chứng đâu” rất hiểm: Cảm thấy, nghe thấy nhưng không bắt tận tay, day tận trán thì vẫn như là không có.
Song, hệ quả là… nhờn thuốc. Bây giờ, Đội tuyển đá kém thì cũng chỉ có thể đổ cho cầu thủ hay ông HLV.
Không thấy ai đặt vấn đề “tư tưởng” trong mỗi trận đấu nhưng chuyện thường ngày là không phải cầu thủ nào cũng đá vì lãnh đạo, thậm chí đá vì ông HLV.
Trước trận đấu với Thái Lan, ông Miura có nói với cầu thủ là không được thua Thái, bởi nếu thế thì ông sẽ cảm thấy “mình kém cỏi”.
Hôm qua, báo chí dẫn lời bầu Đức nói đại khái nếu để Đội tuyển cho ông đầu tư thì chắc chắn sẽ thắng Thái Lan. Lạ là Đội tuyển do Nhà nước hợp sức với VFF đầu tư, ấy thế mà không bằng một ông bầu.
Lại nhớ câu của Bộ trưởng Thăng: “Các ông chỉ thích xin cho, ngậm miệng ăn tiền…”. Chuyện ấy là có nhưng chứng minh lại không hề dễ chút nào…
Song An