Café 24h: Chuyện gì là chuyện nhỏ?
Thiếu ý thức bắt nguồn từ thiếu giáo dục. Tôi có anh bạn, luôn để ý theo dõi những đứa trẻ và đưa ra nhận xét. Anh nói: “Hãy chú ý những đứa nhỏ, nếu như đến nhà người khác, ngang nhiên lục tung tất cả, xục xạo phòng ngủ, la hét… thì kiểu gì cũng tạo ra tính cách ngang tàng và khó thành công sau này. Người Việt chúng ra rất chăm chút nuôi dạy con cái học chữ, học toán cho thật giỏi mà quên mất phải dạy con cái cách ứng xử từ những việc nhỏ nhất. Điều ấy mới làm nên tính cách chứ không phải một nền giáo dục nhồi chữ và toán”.
Tôi cũng không rõ anh ấy nói đúng đến bao nhiêu phần trăm nhưng một người thiếu sự chỉ bảo từ bé, dù có giấu giếm đến đâu thì ở một thời điểm nào đó sẽ bộc lộ ra, và người ta gọi là bản chất.
Cái khó nhất là đánh giá đâu là bản chất của con người, đâu là phản ứng bột phát.
Đến giờ, người ta vẫn nói về cú ra chân của Quế Ngọc Hải. Bản chất Hải không phải là con người bạo lực, lại càng không có tư duy của một “tiều phu” ở sân bóng. Vấn đề là ở chỗ, hình như Quế Ngọc Hải không được chỉ bảo đúng cách, vì thế đôi khi lẫn lộn giữa một pha bóng bạo lực và một pha bóng quyết liệt – hai phạm trù vốn có khoảng cách chỉ là một vài sợi tóc.
Hình thức không quyết định nhưng nó bộc lộ nội dung. Nếu hỏi đâu là cầu thủ gây chú ý, đâu là cầu thủ ồn ào nhất V.League 2015. Không ai khác, đó là Công Phượng.
Đáng tiếc, Phượng nổi không phải vì chuyên môn xuất sắc mà còn là sự chuyển biến từ một cầu thủ như “tờ giấy trắng”, đến những hành vi như “bật” trọng tài, mắng đồng đội cũng như những biểu hiện mang tính… showbiz.
Để có một Công Phượng đá hay đá tốt, Học viện HA.GL Arsenal JMG phải mất 6-7 năm, nhưng để “nhuộm đen” Công Phượng chỉ cần vài tháng.
Ở đời vốn thế, cái tốt cái hay thì cần phải nhọc công học, cái dở, cái xấu thì tự nhiên ngấm vào người lúc nào không hay.
Hôm qua, nhiều người giật mình, Hoàng Thiên – đội trưởng của HA.GL nhất quyết đến Đà Nẵng. Có thể là một nơi có điều kiện vật chất tốt hơn nhưng đằng sau câu chuyện của Thiên, phải chăng HA.GL không còn là môi trường lý tưởng cho một thứ bóng đá lý tưởng, xanh – sạch – đẹp mà bầu Đức từng theo đuổi?
Người ta sẽ mất những cái lớn nếu quên những câu chuyện nhỏ, như việc uốn nắn ứng xử cho một đứa trẻ, hay lớn hơn, là một cầu thủ có hình dáng ngôi sao.
Song An