CLB Hà Nội và sự công bằng của V.League
Bàn thắng của Quang Hải có phần may mắn khi đi xuyên qua đúng chân hậu vệ Bình Dương, nhưng đó là pha dứt điểm một chạm kỹ thuật, không nhiều cầu thủ có thể thực hiện được.
Nhưng nhìn cách Bình Dương đá, hoàn toàn có thể hiểu được vì sao giai đoạn đỉnh cao, họ là đội duy nhất đủ khả năng vượt qua Hà Nội để vô địch 2 năm liền, bất chấp việc "chỉ có 1 đội". Tp Hồ Chí Minh đầu tư nhiều nhưng không tạo được bản sắc. Đó là một tập thể thiếu gắn kết, không có niềm tự hào.
Ngay cả khi đã mất gần nguyên đội hình "dream team", Bình Dương vẫn khiến Hà Nội mướt mồ hôi. Tp Hồ Chí Minh hay HAGL có lẽ cũng phải xấu hổ khi nhìn cách Bình Dương gây khó khăn cho Hà Nội.
Thua 0-4 như HAGL trước kình địch là một nỗi xấu hổ. Không đội bóng nào đá vì người hâm mộ lại đá bạc nhược trước đối thủ không đội trời chung như HAGL. Cho dù kinh tế thực sự khó khăn, cho dù đội bóng không còn mục tiêu phấn đấu, không ai đá với kình địch lại thiếu tính chiến đấu như Lương Xuân Trường, Vũ Văn Thanh...
V.League năm nay rõ ràng gay cấn hơn nhiều so với cách Hà Nội lên ngôi mấy năm qua. Bình Dương hay Sài Gòn FC, là những ví dụ cho thấy "Hà Nội và những người anh em" dù mạnh nhưng khó có thể dễ dàng thu gom được bấy nhiêu danh hiệu.
V.League công bằng, minh bạch hơn đối với các đội bóng là thứ những người thực sự yêu, có trách nhiệm với bóng đá phải hướng tới. Cho dù ai đã làm cũng có quyền đòi hỏi được trả lại những lợi ích xứng đáng.
Đây là trách nhiệm của VFF, và cả những hệ thống cao hơn ở phía trên.