Hạnh phúc đấy, biết đâu mai toàn nước mắt
“Ở nước tôi, Bồ Đào Nha, chúng tôi thường nói đừng trở lại nơi bạn từng hạnh phúc trước kia vì sẽ gặp rủi ro. Nhưng tôi đã chấp nhận rủi ro đó và tôi thấy hạnh phúc vì tôi có chức vô địch Premier League khác sau 10 năm trong giai đoạn thứ 2 của mình”, lời chia sẻ mới đây của Mourinho sau trận thắng Crystal Palace.
Từ khoảnh khắc Mourinho nằm lăn ra thảm cỏ sân Wembley, một hình ảnh khá trẻ con và hiếm hoi kể từ lúc chúng ta biết ông, khi Chelsea được trao chiếc Cúp Liên đoàn, cho đến sau tiếng còi kết thúc chiến thắng Crystal Palace như tiếng báo hiệu chức vô địch Premier League chính thức thuộc về The Blues, nhà cầm quân người Bồ thực sự là Người Hạnh phúc. Ông hạnh phúc vì cuộc tái hợp Stamford Bridge, mà bản thân ông từng miêu tả như thể được trở về nhà, trong vòng tay mở rộng chào đón của những “người thân”; và niềm hạnh phúc giờ thêm trọn vẹn nhờ những danh hiệu.
Mỗi người trưởng thành hơn theo thời gian, qua những va đập, những trải nghiệm trong cuộc sống và Mourinho cũng vậy. “Tôi khởi nghiệp HLV năm 2000. Tôi từng nghĩ mình biết hết rồi, nhưng sau 13 năm bạn nhận ra bạn chẳng biết quái gì và vẫn phải học hỏi mỗi ngày”.
Giữa Mourinho-triều-đại-1 với Mourinhotriều-đại-2 tại Stamford Bridge quả thực là người khác hoàn toàn. Từ hình ảnh vỗ ngực “tôi đặc biệt” chuyển sang nụ cười “hạnh phúc” là biểu tượng của sự khác biệt đó. Mourinho bây giờ bày tỏ nhiều tình cảm hơn với CLB, biết cách dung hòa cái tôi của mình với Roman Abramovich hơn thay vì thường ở thế đối đầu như một thập kỷ trước.
Ông thậm chí còn tỏ ra giỏi hơn ở khả năng thuyết phục, khi khiến vị tỷ phú người Nga thay vì cố công đi tìm thứ bóng đá “sexy” thì giờ mỉm cười hạnh phúc vỗ tay mừng chiếc Cúp Premier League thứ 4 kể từ thời điểm trở thành chủ sở hữu Chelsea, bất chấp chỉ trước đó vài phút phải thấp thỏm chứng kiến thế trận The Blues tử thủ trước Crystal Palace để bảo toàn chiến thắng mong manh.
Mourinho đã đánh mất cá tính? “Không, nhưng chắc chắn tôi có cách tiếp cận và quan điểm khác”. Đúng là cá tính của Mourinho vẫn thế, vẫn ngoa ngoắt, sâu cay trong từng chữ nhưng tiết chế hơn, khôn khéo hơn.
Sự khôn khéo thể hiện ở phát biểu “Tôi muốn gắn bó với Chelsea đến chừng nào Ngài Abramovich còn muốn tôi. Nếu một ngày ông ấy bảo tôi đi, tôi sẽ đi”. Mourinho có tình cảm đặc biệt với Chelsea thật, đã thay đổi được mối quan hệ với nhà tài phiệt người Nga thật nhưng ông đủ tỉnh táo để biết, trên hết thì giữa ông với Abramovich vẫn luôn ở thế “chủ với người làm thuê”.
Anh đang làm nhà đầu tư vui, đang giúp nhà đầu tư đạt được mục đích trong kinh doanh, ở trường hợp Chelsea là những chiếc Cúp thì anh đương nhiên được trọng dụng, được chăm bẵm. Nhưng một ngày trong tương lai gần, khi tôn chỉ kinh doanh của chủ thay đổi, anh không đáp ứng được thì đương nhiên chỗ của anh nên dành cho người khác phù hợp hơn. Đơn giản đó là công việc và cần rạch ròi. Nếu đặt công việc sang một bên, Mourinho và Abramovich vẫn là bạn, giống như họ từng nhắn tin hỏi thăm nhau dù trước đó có màn chia tay chẳng mấy vui vẻ.
Q. NGUYÊN