Cafe 24h: Sợ cả... rác
Mấy ông đam mê bóng đá thì hóm hỉnh góp chuyện: Có khi mấy quả cầu rơi lộp bộp vừa rồi lại là… quả bóng đá của mấy ông ở trển. Người hành tinh khác mà sút được quả cầu nặng 30kg này thì bắp chân chắc to gấp 10 lần Roberto Carlos.
Nói chung là mấy thứ “lạ” như tàu lạ, vật thể lạ đều gây hồ nghi, đôi khi sợ hãi.
Thực chất, chúng chỉ là rác. Một phần của kết cấu tên lửa đẩy vệ tinh cũng là… rác, rác vũ trụ. Tất nhiên là chẳng có thứ bóng đá nào mà có quả bóng to tổ chảng như thế.
Con người thường lo sợ về những thứ họ không biết. Và phải biết để đỡ sợ và để có thể thắng trong những cuộc đấu thể thao.
Biết mình, biết người trăm trận trăm thắng. Người xưa đã đúc kết rồi và chỉ có những điều ấy mới giúp chúng ta không phải trải qua những thứ đoán già đoán non.
Không sợ hãi, phải có cả bản lĩnh nữa. Bây giờ nói ông Miura và các học trò có sợ khi bước vào VCK giải U.23 châu Á không? Với những cầu thủ thì có vẻ ít hơn bởi dù gì thì đi được đến đây, họ đã thành công, còn đi tiếp được hay không thì vẫn cố gắng và vẫn chờ may mắn. Nghĩa là với cầu thủ thì họ không có gì để mất cả, chuyến đi này chỉ có được. Nhưng với ông Miura thì khác. Nó có thể là những quyết định mang tính bước ngoặt cho tương lai của ông này ở Việt Nam.
Đá theo HA.GL hay đá theo những gì mà Miura có? Cái này thì khó biết nhưng ông phải chọn. Rõ ràng trong triết lý của Miura không có nhiều chỗ cho những cầu thủ HA.GL tới mức nhiều người nghĩ rằng việc ông gọi nhiều cầu thủ HA.GL lên Tuyển chỉ là để “vừa lòng VFF”.
Nếu dùng nhiều quân HA.GL mà thua là chuyện bình thường. Không chọn mà thua thì cẩn thận ăn “gạch đá”.
Nói như thế để thấy, Miura đang ở thế khó, thậm chí rất khó. Nó cũng chứng minh vị thế của Miura đang rất thấp.
Chuyện Miura giống như một phần tâm lý Việt. Khi ông thầy người Nhật sang Việt Nam, chưa ai biết gì về ông này, chưa ai biết về triết lý mà Miura muốn truyền tải thì hình ảnh ông thầy người Nhật luôn lung linh, thậm chí người ta cho qua cả những thất bại mà lẽ ra ông phải chịu trách nhiệm.
Cho đến khi nhu cầu về những... Công Phượng, Tuấn Anh nhiều hơn. Miura thua nhiều hơn và ít thể hiện cái mới hơn. Ông đã bị đọc vị và dần coi thường.
Khi không biết hoặc chưa hiểu rõ thì ra sợ cả rác vũ trụ, khi biết rồi thì có thể chỉ là thứ vớ vẩn. Cả hai điều ấy không nằm trong suy nghĩ thật kỹ, thật thấu đáo.
Với các cầu thủ, những trận đấu sắp tới, họ sẽ chơi bóng. Còn với Miura, có lẽ quả bóng với ông đang là những khối vật thể lạ hình cầu…