Khâm Thiên những năm 2000! 30 năm sau cuộc dội bom tang thương, những nỗi đau vẫn còn ở lại, những người đã và đang sống trên mảnh đất ấy vẫn phần nào cảm nhận được sự tàn khốc của chiến tranh. “Đất nhà mình dữ lắm, không biết nhà khác thế nào nhưng mình cũng không dám ở lại nữa,” Đặng Hữu Việt – đội trưởng CLB bóng rổ không chuyên The Zoo mở đầu câu chuyện với tác giả.
Đó không hẳn là lý do duy nhất khiến mọi khổ đau tận cùng ập xuống chàng trai sinh năm 1993. Thế nhưng đó là cách giải thích duy nhất cho những tang thương mà cậu bé năm ấy phải cắn răng chịu đựng!
Cậu bé mồ côi, lần lượt mất anh trai, cha và mẹ!
“Môi trường là một phần, phần vì tính cách của mình cũng giống bố, nóng nảy và nổi loạn, thế nên ngày bé mình nghiện game trốn học trốn nhà như cơm bữa,” Việt thẳng thắn thừa nhận sự nông nổi của tuổi trẻ. Đó là những tháng ngày cậu học sinh cấp II cắm mặt vào màn hình máy tính, thay vì những con chữ trên giấy vở.
Dù vậy, Việt vẫn được người anh trai hết mực cưng chiều và che chở khỏi những trận ẩu đả, suốt khoảng thời gian ấy, gia đình dường như bất lực khi không thể nói được cậu nhóc ương bướng này, cho tới khi biến cố lớn xảy ra!
“Đó là năm em cuối lớp 8, anh trai đã đẩy mình ra khỏi một vụ tai nạn, người nằm xuống đáng nhẽ phải là mình, nhưng anh đã đổi lại mạng sống cho mình, anh không còn nữa,” giọng Việt nghẹn lại với những lúng túng không thể giấu nơi ngón tay.
“Bố, mẹ và cả gia đình không trách gì mình cả, mọi người chỉ im lặng, nhưng nó thật đáng sợ. Bố chỉ làm một hành động duy nhất là vứt bộ máy tính của 2 anh em trên tầng xuống đất, mình cũng quyết định không chơi game nữa,” đội trưởng The Zoo nhớ lại.
Đó cũng là thời điểm Đặng Hữu Việt bắt đầu làm lại tuổi trẻ, bỏ game, lao vào học hành và làm quen với trái bóng rổ. Thế nhưng 3 năm trôi qua bình lặng chỉ là khởi đầu cho những sóng gió tiếp theo trong cuộc đời Việt.
Khi chuẩn bị bước vào kỳ thi Đại học, chàng trai lớp 12 nhận tin sét đánh, bố Việt bị ung thư gan. “Mình hối hận và đau khổ! Chưa bao giờ mình gần gũi bố, kể cả khi bỏ game thì ngày mình đi học, tối đi chơi bóng rổ, đi tập hip-hop tới đêm mới về nhà ngủ, 7h sáng lại khoác balo ra khỏi nhà, ngày nào cũng như ngày nào. Rồi khi biết tin, mình hiểu là phải dành mọi thời gian còn lại cho bố, ngoài thời gian đi học, mình ở nhà giúp bố mọi việc, khi nhìn bố từ một người cao to khoẻ mạnh bỗng chốc hốc hác chỉ còn da bọc xương, mình hiểu thời gian không còn nhiều nữa!”
Khoảng thời gian mà Việt nói không còn nhiều chính xác là 2 tháng, tình phụ tử mà 18 năm hai cha con lãng quên chỉ còn cô đọng lại trong ít ngày ngắn ngủi. Trong căn nhà với 3 người đàn ông, giờ đây chỉ còn Việt là chỗ dựa cho mẹ, thế nhưng số phận một lần nữa đẩy chàng trai này xuống tận cùng của sự đau khổ.
“Mẹ luôn lam lũ, hy sinh cho tất cả các dì cậu ổn định rồi mẹ em mới lập gia đình, rồi khi có hạnh phúc riêng thì mẹ phải chứng kiến chồng, con ra đi. Suốt những ngày tháng sau đó mẹ mình cũng bị sỏi mật, ra vào bệnh viện Việt Đức tới ông xe ôm, bà bán nước cũng quen mặt, nhưng mẹ vẫn còn bên cạnh là mình vui rồi,” dẫu vậy những lời khẩn cầu của Hữu Việt cũng không được ông trời lắng nghe!
Năm 2016, mẹ Việt phát hiện ra căn bệnh quái ác: Ung thư gan, đó là bản án tử với bất cứ ai, nhưng Việt không sụp đổ! Sau 2 biến cố lớn, chàng trai ấy hiểu rằng mình cần phải mạnh mẽ, cần là chỗ dựa cho mẹ. “Cứ nghe tin ở đâu có cách chữa là mình và mẹ lên đường, đưa mẹ đi mọi nơi nhưng cuối cùng chẳng có kết quả!” Đó là bi kịch mà Việt đã sớm nhận ra từ khi cầm tờ xét nghiệm tại bệnh viện K Hà Nội! Từ một gia đình 4 người, chàng trai khi đó 23 tuổi mồ côi cha, mẹ, anh trai, đó là nỗi đau quá lớn mà không thể diễn tả chỉ bằng những con chữ!
Nhiều năm sau những mất mát và đau thương, Đặng Hữu Việt vẫn chưa thể nguôi ngoai hoàn toàn. Hàng ngày Việt vẫn trở lại ngôi nhà trên phố Khâm Thiên, thắp hương cho người bác nội Liệt sĩ, cho cha, mẹ và anh trai. Tuy nhiên nỗi đau lớn nhất vẫn là những ngày tháng 3 âm lịch khi 4 cái giỗ cứ đến liên tục.
“Cứ qua Tết là mình lại bắt đầu thấy sợ, 4 cái giỗ liên tục trong 10 ngày, 29/2 là giỗ anh trai, 1/3 là giỗ mẹ, 7/3 là giỗ bố, 9/3 là giỗ bác cả Liệt sĩ.” Những nỗi đau còn đó cũng chính là lời nhắc nhở Việt cần phải trân trọng những gì đang có. Sau rất nhiều tổn thương, đã lâu rồi chàng trai này mới được tận hưởng 2 chữ Hạnh phúc, với nụ cười luôn thường trực trên môi.
Nỗi đau và nỗ lực đứng dậy
“Từ khi mẹ mất, mình không ngủ được nữa! Mình uống rượu, không biết uống bao nhiêu chỉ để ngủ và quên hết. Anh em bạn bè sang ngủ cùng vì sợ mình nghĩ quẩn, mọi người cũng không cản được mình uống rượu, và cũng không biết phải làm thế nào với mình.” Sau 49 ngày mất mẹ, Việt chỉ thực sự vượt qua nỗi đau khi bạn gái và cũng là vợ sau này cứng rắn: “Sau 49 ngày, cô ấy nói là như thế này đến bao giờ nữa? Mẹ ở dưới có thể thanh thản khi chứng kiến anh như thế này không? Mình tỉnh ngộ và quyết định sống một cuộc đời có ý nghĩa!”
Sau khi chứng kiến hoàn cảnh của Việt, một người chị bên CDunk đã giới thiệu cho cậu sinh viên năm 2 khi ấy một công việc trông kho trên chợ Đồng Xuân. Đồng lương dù chưa nhiều nhưng cũng phần nào giúp chàng trai sinh năm 1993 vừa trang trải được việc học, vừa theo đuổi đam mê trái bóng cam.
“Bác Oanh nghe câu chuyện của mình cũng rất xúc động, bác tạo mọi điều kiện, đối với mình bác cũng như người mẹ thứ hai, nâng đỡ chỉ bảo mình tới tận giờ phút này,” Việt có thể là người bất hạnh khi mất đi những người ruột thịt, nhưng cũng có những người không cùng huyết thống vẫn coi chàng trai ấy như người thân trong gia đình. “Nói vui thôi, mình giống như được nuôi dưỡng bởi những người phụ nữ,” không chỉ 2 người mẹ, vợ cũng là điểm tựa rất lớn để Việt đứng dậy sau những gai góc của cuộc đời.
Học trên vợ một khoá cấp III, nhưng mãi sau khi ra trường, Việt mới vô tình gặp lại Vân Anh. Và chính sự chân thành, tự lập của anh đã thuyết phục được cô người mẫu xinh đẹp. “Lúc yêu thì không sao, nhưng lúc bọn mình muốn cưới thì nhà ngoại cũng phản đối, nhìn mình cũng bụi, hip-hop rồi xỏ khuyên các thứ nên người lớn tuổi nhìn là e dè ngay. Nhưng cô ấy quyết định theo mình bằng mọi giá, bọn mình cũng quyết tâm sẽ sống thật tốt nên cũng thuyết phục được bố mẹ vợ gật đầu, giờ 2 vợ chồng và con luôn vui vẻ hạnh phúc, sống tích cực, đó là lời khẳng định của bọn mình!”
“Mình rất yêu và trân trọng vợ, cô ấy có nhiều sự lựa chọn tốt hơn, nhưng luôn đứng về phía mình, luôn nghĩ cho mình. Mình không may mắn khi mất gia đình, nhưng cô ấy cho mình một gia đình khác, một cô con gái là động lực để mình tiến về phía trước!”
“Bóng rổ giúp tôi tìm thấy ý nghĩa cuộc sống”
Việt nói rằng cậu ấy quyết định sống một cuộc đời ý nghĩa hơn sau 49 ngày mất của mẹ, thế nhưng sau biến cố mất anh trai, mọi thứ đã bắt đầu thay đổi với cậu bé lớp 9 năm ấy. Việt không còn chơi game, thay vào đó cậu nhóc cấp II quyết định học chơi bóng rổ sau một lần tình cờ lên Thánh địa Y.
“Mình từ nghiện game lại quay sang nghiện bóng rổ mới chết, ngày đó cứ hết giờ học là lên sân chơi bóng rổ, rồi tập luyện hip-hop, chơi quá nhiều tới mức dây chằng 2 đầu gối đều bị chấn thương. Bác sỹ khuyên là nên giảm cường độ, chọn một trong hai thôi, mình suy nghĩ kỹ rồi chọn bóng rổ nhưng vẫn theo dõi hip-hop, vẫn thích phong cách thời trang này,” Việt chia sẻ về những đam mê.
Những ngày tháng cháy hết mình tại sân Y, Đặng Hữu Việt khiến những người anh em bất ngờ bởi lối chơi máu lửa, và cái tính cách… chẳng sợ ai. Chính cái tinh thần ngạo nghễ ấy giúp Việt lọt vào mắt xanh của anh Cường Nhẻm và được gọi vào 3F Galaxy, một CLB không chuyên khá nổi vào thời ấy.
Thế nhưng với phần tích cách khá ngông của tuổi trẻ, và luôn muốn mình phải tạo ra một điều gì đó khác biệt, Việt nhanh chóng rời 3F và tự lập đội riêng của mình – Lucifer. Chỉ là một cậu học sinh không có gì đặc biệt, nhưng với cái máu nhiệt luôn chảy trong người, Việt cùng với 10 anh em chí cốt theo mình luyện tập tại Phan Đình Phùng, nơi họ thường xuyên chạm trán với những cậu bạn cùng trang lứa như Đặng Thái Hưng, Trương Hoàng Trung của Thang Long Warriors bây giờ.
Dù đam mê trái bóng cam là thế, nhưng Đặng Hữu Việt chẳng thể theo con đường bóng rổ một cách trọn vẹn, khi phát hiện mẹ mắc bạo bệnh, cũng là lúc Việt dính chấn thương giãn dây chằng cột sống , gai đôi hoàn toàn S1 và lệch 2 đốt L2-3. Dù nỗ lực đến mấy, chàng trai sinh năm 1993 vẫn quyết định gác lại tình yêu với trái bóng cam!
“Có những lúc chậm lại mình cũng nhớ lắm chứ, không chỉ bóng rổ đâu mà còn là tình cảm anh em, đó mới là thứ mình trân trọng nhất. Khi đã ổn định được mọi thứ, con bé cũng cứng cáp thì vợ em hiểu và khuyên mình trở lại với bóng rổ,” đó là lý do để Việt quay lại với đam mê của cuộc đời, Lucifer cũng đổi tên thành The Zoo, như muốn hướng tới những điều tích cực hơn trong cuộc sống.
“Đối với mình, việc chơi bóng rổ thắng hay thua cũng chưa hẳn là điều quan trọng nhất. Có thêm những người anh em tốt, cùng nhìn thấy nhau thành công trong cuộc sống đó mới là điều ý nghĩa mà mình luôn muốn hướng tới. Trong số những người bạn đi cùng mình những ngày đầu, rất nhiều người thành công và đã có gia đình ổn định, vẫn hàng tuần gặp nhau chơi bóng, không gì tuyệt vời bằng!”
Bén duyên với nghề gõ đầu trẻ
Sau những khổ đau, Đặng Hữu Việt cũng được bù lại những may mắn nhất định trong công việc. Vợ dạy người mẫu tại trường cấp II Thực Nghiệm, Liễu Giai, sau đó giới thiệu chồng vào dạy bóng rổ, đó là những bước đi đầu tiên giúp chàng trai sinh năm 1993 đến vời nghề “gõ đầu trẻ”, thế nhưng con đường đó vốn không trải hoa hồng.
“Nhìn thầy giáo như vậy thì các phụ huynh cũng dè dặt lắm, nhưng mình cứ dạy thử, uốn nắn các em không chỉ bóng rổ mà là sự tự lập, hỗ trợ cha mẹ những gì mà các em có thể làm. Dần dần các em có những tiến bộ nhất định và phụ huynh thực sự tin tưởng mình, đó là điều quan trọng nhất chứ không chỉ là chơi bóng rổ!” thầy Việt chia sẻ về quan niệm dạy học sinh của mình.
Tiếng lành đồn xa, dần dần hình ảnh người thầy trông có phần dữ tợn ấy lại được lòng các phụ huynh, người này mách người kia giúp đội trưởng The Zoo có thêm nhiều lớp học, và có thể sống được với đam mê của mình.
Việt sau đó cũng tự mở lớp bên ngoài với cái tên đơn giản nhưng nhiều ý nghĩa 4Life, cũng thật tình cờ lớp học này có rất nhiều học sinh với những hoàn cảnh khác nhau. “Có nhiều đứa nghịch, phải nói là cá biệt, nhưng mình cứ lắng nghe câu chuyện của mấy đứa, chia sẻ lại những gì đã trải qua để bọn nó tự hiểu ra ý nghĩa của bóng rổ, của cuộc sống. Sau này nhìn mấy đứa tiến bộ từng ngày, mình thấy mình đã làm được những việc ý nghĩa”!
Giờ đây niềm vui lớn nhất của Việt là có một gia đình hạnh phúc, công việc ổn định từ bóng rổ và vẫn theo đuổi được đam mê với những trận đấu không chuyên. Tại giải đấu 3x3 Hồ Gươm vừa qua, số 7 của The Zoo vẫn dẫn dắt những người đồng đội thi đấu đầy máu lửa và để lại ấn tượng nhất định trong mắt người hâm mộ.
“Thất bại là món quà của tuổi trẻ để giúp chúng ta thêm mạnh mẽ sau những lần đứng lên!” đó là câu nói mà Đặng Hữu Việt tâm đắc nhất. Dù những thất bại và đau khổ đó có đáng sợ đến mức nào, nó vẫn là món quà để chàng trai 28 tuổi có được sự trưởng thành và nếm những trái ngọt đầu tiên như ngày hôm nay.
Giải bóng rổ VĐQG 2021: Sức bật cho những tỉnh nghèo vật chất, giàu tình yêu!
Hơn một thập kỷ trôi qua, giải bóng rổ Vô địch Quốc gia mới lại chứng kiến một bước chuyển mình lớn về mặt thành tích, nơi những tỉnh "nhà nghèo" lên tiếng!
Sóc Trăng Vô địch Bóng rổ 3x3 Quốc gia: "Chiến thắng này dành tặng thầy Siêng"
Bóng rổ Sóc Trăng vừa trải qua một giải đấu đầy thành công với hai tấm huy chương Vàng, nhưng phía sau đó là một nỗi buồn khó bày tỏ.
Lê Văn Đầy: Phía sau cú đấm trọng tài là cả một bản án lương tâm
2 năm sau tình huống tấn công trọng tài của Lê Văn Đầy và Lê Phước Thắng, những người trong cuộc giờ đang phải chịu những bản án rất khắc nghiệt.