HLV Lê Thụy Hải: Vô lý
Cái dở đầu tiên, đó là tâm thế của ĐTVN. Ông Miura xác định phải thắng Thái Lan và nhìn thái độ, quyết tâm của cầu thủ thì nhìn ngay ra cái sai. Chúng ta không chấp nhận thực tế là thua trình Thái Lan. Chúng ta cay cú, để trạng thái cay mũi chi phối và xông bừa lên. Chúng ta nỗ lực, quyết tâm và nôn nóng, vội vàng rồi hốt hoảng, rơi vào tình trạng bất lực, mất tự tin và mất kiểm soát bản thân.
Ông Miura và học trò không thừa nhận thực tế đối thủ hơn mình một tầm và không xác định được cách chơi hợp lý cho mình. Thế nên dễ dàng bị người Thái cho vào bài. Họ chủ động đá hỏng, ném bóng và dành đất, nhường sân cho ĐTVN lao lên tấn công để rồi hở sườn khi các pha lên bóng không gây áp lực, nguy hiểm và họ kết thúc trận đấu như tính toán. Họ cao tay và cao hơn về trình độ trong khi ông Miura lại không kiểm soát được tình hình, đó là vấn đề mấu chốt.
Tiến Thành được xếp đá trung vệ lệch trái dù chân trái chỉ để… đi. Hai biên sẽ lao lên khi ĐTVN thua, kiểu gì cũng hở và bị khoét vào, cái đó ai cũng nhìn thấy. Thế nhưng nhìn thấy thua vẫn thua, đó là điều cay đắng, nhất là khi cái thua đó được Thái Lan lên kịch bản trước.
Bực, cay và cả xấu hổ nữa, khi chúng ta thua bàn thứ hai. Cảm giác chung khi trận đấu kết thúc, tôi thấy ấm ức. Không ai làm giống như ông Miura cả, luôn gây bất ngờ với cách lựa chọn đội hình, chiến thuật và cách thua. Bóng đá không ai làm như ông ấy, mỗi trận dùng một đội hình, khi cầu thủ Việt Nam chưa hay, toàn diện hay đặc biệt để có thể đáp ứng được yêu cầu khó lý giải của HLV. Trình độ của ĐTVN chưa thể thích đá với đội hình, chiến thuật nào cũng được. Dù vậy, ông Miura lại vẫn làm điều mình thích. Đó là điều vô lý và không thể hiểu nổi.
Quá nhiều điều vô lý ở một trận thua mà ĐTVN không biết mình là ai, cần và phải làm gì, như thế nào. Vô lý nhất, một lần nữa ông Miura lại mang đến bất ngờ bằng cách thua không giống ai của mình…