Trinh “nổi” thảm đỏ - sân cỏ Chinh “chìm”
Thật tình thì tôi cũng chẳng có ác cảm gì với Ngọc Trinh. Cô đẹp và cô có quyền. Thậm chí trong một số trường hợp cụ thể, tôi thấy câu nói của Ngọc Trinh “không tiền thì cạp đất mà ăn” là… rất đúng, dù câu ấy chẳng có triết lý sâu xa gì.
Dự liên hoan phim Cannes, Trinh nổi bần bật với bộ váy khoe thân táo bạo. Cộng đồng mạng nổi sóng, nào là quá xấu hổ, nào là mất hình ảnh người phụ nữ Việt Nam. Ô hay, Ngọc Trinh chẳng xấu hổ thì thôi, cắc cớ gì người ngoài xấu hổ thay. Và, nếu Ngọc Trinh không đại diện cho sắc đẹp Việt Nam một cách chính thống thì tôi nghĩ cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hình ảnh của phụ nữ Việt Nam.
Trinh và ông bầu của mình, ngẫm ra, lại là những người tận dụng truyền thông một cách xuất sắc. Bất chấp mọi lời chê, bàn tán, ném đá, Trinh vẫn thản nhiên mặc kệ và cộng đồng mạng với bạt ngàn comment, status, share trở thành công cụ không công PR miễn phí cho Ngọc Trinh. Vậy là cộng đồng mạng mắc bẫy rồi và rõ ràng qua vấn đề này mới thấy, nhiều khi, sự quan tâm của “giang cư mận” cũng… bình thường thôi.
Ở một diễn biến khác, nếu Trinh “trắng” đang được hưởng lợi bởi mấy bước chân của mình trên thảm đỏ thì Chinh “đen” lại vật lộn trên sân cỏ.
Thật khó tin, một tiền đạo từng được cho là truyền nhân của HLV Lê Huỳnh Đức - ông thầy của chính anh, tiền đạo chính của U23 Việt Nam thời Park Hang-seo lại chìm nghỉm trên thảm xanh V.League.
10 trận 1 bàn thắng là quá ít với một chân sút kỷ lục. Hiển nhiên, Hà Đức Chinh bị chê và cho đến vòng đấu thứ 10, sau trận đấu Hà Nội FC - SHB Đà Nẵng, Chinh vẫn “tịt ngòi” như thường lệ thì mọi chuyện đã dần sáng tỏ.
HLV Lê Huỳnh Đức thông tin rằng: "Sau khi trở về từ đội tuyển, anh ta giấu tôi bị chấn thương. Nếu các bạn để ý sẽ thấy cổ chân anh ta băng rất to và không sút được. Hà Đức Chinh nói với tôi là em có thể chuyền và chạy chứ không thể sút được”.
Điều đáng ngạc nhiên là Huỳnh Đức vẫn để Chinh bước ra, biểu diễn và ngạc nhiên nhất là cách sử dụng một cầu thủ chuyên nghiệp theo cách rất… không chuyên nghiệp: "Lúc này tôi không còn sự lựa chọn nào, tôi phải động viên Hà Đức Chinh đứng vào sân cho có người, tôi không còn tiền đạo nào khác”.
Một đội bóng, phải sử dụng cầu thủ bị chấn thương vào sân cho… đủ người, xin thưa tính chuyên nghiệp chỉ ngang bằng một đội bóng phủi. Tệ hơn, việc cố gắng thi đấu với cổ chân sưng vù ấy có nguy cơ gây ảnh hưởng lâu dài tới sự nghiệp cầu thủ, Huỳnh Đức hẳn biết điều ấy, nhưng tại sao?
Không ai có quyền cấm Ngọc Trinh ăn mặc hở hang, trừ khi nó vượt qua giới hạn có tên là đạo đức. Thế nhưng phải có người nào đó yêu cầu BHL SHB Đà Nẵng cấm Đức Chinh vào sân và chữa trị một cách cẩn thận cho cầu thủ này. Bởi lẽ, nếu Ngọc Trinh càng bị ném thì cô nàng càng… thích còn Đức Chinh bị ném đá bởi phong độ thi đấu quá kém do phải che giấu chấn thương thì không còn là câu chuyện cá nhân nữa.
Trinh “nổi” thảm đỏ - sân cỏ Chinh “chìm” lại là một nghịch lý, ngẫm ra có nhiều đắng cay.