Nhìn lại thất bại của đội tuyển bóng bàn nam Việt Nam trước Singapore

thứ hai 15-12-2025 13:32:25 +07:00 0 bình luận
Bóng bàn Việt Nam muốn sống ở thời đại nào? Nếu vẫn chậm chân đổi mới, thì mỗi thế hệ Izaac mới xuất hiện sẽ lại là một lời nhắc nhở đau đớn.

Chắc hẳn nhiều  người hâm mộ bóng bàn trong nước sẽ rất tiếc nuối với trận thua sát nút của đội tuyển bóng bàn nam Việt Nam trước Singapore.

Nhưng nếu bỏ qua cảm xúc và nhìn thẳng vào bàn đấu, sự thật rất rõ ràng: đây không phải một trận thua vì tâm lý, càng không phải vì may – rủi. Đây là thất bại mang tính cấu trúc. Ở trung tâm của cấu trúc đó là một cái tên: Izaac Quek.

Đinh Anh Hoàng và Nguyễn Anh Tú đều thất bại trước Izaac Quek trong trận chung kết

Không ồn ào, không phô trương, không cần một cú smash mãn nhãn, tay vợt sinh năm 2006 của Singapore đã làm điều mà bóng bàn hiện đại luôn hướng tới: đánh bại đối thủ bằng thời gian, không gian và sự lạnh lùng tuyệt đối.

Trong rất nhiều năm, người ta quen giải thích sức mạnh bóng bàn Singapore bằng câu chuyện nhập tịch. Nhưng thế hệ hiện tại – Izaac Quek, Koen Pang – không còn đứng trên vai Trung Quốc nữa. Họ là sản phẩm của một hệ thống đào tạo trong nước, được nuôi dưỡng bài bản, và quan trọng nhất: được đặt đúng vào nhịp đập của bóng bàn thế giới đương đại. Và chính Izaac Quek, bằng lối đánh lạnh lùng, sớm nhịp và gần như phi cảm xúc, đã phơi bày rõ nhất khoảng cách đó.

Vấn đề của trận thua này không nằm ở một vài quả bóng hỏng, cũng không nằm ở tâm lý căng cứng khi vào chung kết. Nó nằm ở chỗ: trong khi bóng bàn thế giới đã dịch chuyển ít nhất hai chu kỳ chiến thuật, thì chúng ta vẫn đang đánh bóng bằng tư duy của một kỷ nguyên cũ.

Nhiều người vẫn mô tả lối đánh của Izaac Quek là “nhanh”. Nhưng nói như vậy là quá đơn giản, thậm chí sai bản chất. Izaac không chỉ nhanh – cậu ta đánh sớm.

Toàn bộ hệ thống kỹ thuật của Izaac xoay quanh một triết lý: chiếm thời gian của đối thủ ngay khi bóng vừa nảy. Đó là lý do cậu ta ôm bàn, đứng sát mép, hạn chế tối đa bước chân thừa, và biến mỗi cú chạm bóng thành một đòn phản công. Trái tay của Izaac không còn là “cánh phụ” như thế hệ cũ. Đó là vũ khí chính.

Không giật dài tay, không lấy đà, không vung cả cánh tay. Izaac dùng cổ tay, cẳng tay, mượn lực bóng, đánh ở thời điểm early timing. Kết quả là bóng đi thấp, nhanh, xoáy vừa đủ và… đến trước khi đối thủ kịp thở.

Vấn đề của các VĐV Việt Nam không phải là không đỡ được bóng, mà là không kịp vào tư thế để đánh quả tiếp theo. Khi bạn còn đang hồi bộ về giữa bàn, bóng đã nằm bên phần sân của mình rồi.

Đó là thất bại về nhịp độ, không phải kỹ thuật đơn lẻ.

Izaac Quek vượt trội hơn các VĐV Việt Nam, cả về kỹ thuật lẫn bản lĩnh thi đấu

Trong bóng bàn cũ, giao bóng ngắn thường để gò, kéo nhịp, đưa trận đấu về thế an toàn. Nhưng với Izaac, chiquita – cú vẩy trái trong bàn – đã biến quả giao bóng của đối thủ thành cơ hội tấn công ngay lập tức.

Một cú vẩy cổ tay nhanh, bóng xoáy ngang – lên, đi sượt lưới, ép đối thủ từ thế chủ động sang bị động chỉ trong 0,3 giây.

Điều đáng nói: đây không phải ngẫu hứng. Đó là xu hướng của bóng bàn hiện đại thế giới, nơi đỡ giao bóng đã là pha tấn công đầu tiên.

Nếu nhìn lại lịch sử gần 20 năm của bóng bàn đỉnh cao, ta sẽ thấy sự chuyển dịch ấy diễn ra rất rõ. Thời của Jan-Ove Waldner hay Liu Guoliang, bóng bàn còn là cuộc chơi của cảm giác, của biến hóa, của những pha xử lý đầy ngẫu hứng. Sang thời Ma Lin và Wang Hao, kỹ thuật giao bóng – đỡ giao bóng trở thành trung tâm quyền lực. Những cú giật phải xoáy nặng, những pha giao bóng biến ảo là cách để chiếm ưu thế.

Nhưng đến Ma Long và Zhang Jike, bóng bàn bước sang một cấp độ khác. Sức mạnh vẫn còn đó, nhưng tốc độ và tính hoàn chỉnh mới là thứ quyết định. Ma Long không chỉ mạnh, anh ta đánh sớm, đánh gọn, đánh chính xác đến mức gần như không cho đối thủ cơ hội sửa sai. Zhang Jike thì mang tới thứ áp lực tinh thần khủng khiếp, nơi mỗi điểm số đều giống như một cuộc tra tấn tâm lý.

Rồi đến Fan Zhendong và Chen Meng, bóng bàn Trung Quốc hoàn tất quá trình “cơ khí hóa” kỹ thuật. Biên độ vung tay được rút ngắn, footwork được tối ưu, trái tay không còn là cánh phụ mà trở thành trụ cột ngang hàng với phải tay. Đánh bóng không còn là câu chuyện ai mạnh hơn, mà là ai chiếm thời gian của đối thủ tốt hơn.

Song song với đó, Nhật Bản và Hàn Quốc nổi lên như những kẻ đang cố phá vỡ trật tự cũ. Tomokazu Harimoto, Mima Ito, rồi sau này là Togami, Odo… đưa bóng bàn sang một hướng khác: đánh cực sớm, ôm bàn, gần như triệt tiêu mọi pha kéo dài. Hàn Quốc với Jang Woojin, Lim Jonghoon cũng không còn đánh xa bàn như thế hệ cũ, mà chủ động áp sát, dùng backhand để kiểm soát nhịp độ.

Ở châu Âu, Truls Möregårdh hay Alexis Lebrun là minh chứng cho việc ngay cả những nền bóng bàn từng thiên về sáng tạo cũng phải thích nghi với thời đại tốc độ. Họ vẫn ngẫu hứng, nhưng sự ngẫu hứng ấy được đặt trên một nền tảng thể lực và phản xạ của thế kỷ 21.

Izaac Quek, nếu nhìn kỹ, không hề đi ngược dòng. Ngược lại, cậu ta là bản sao thu nhỏ của chính dòng chảy đó. Ôm bàn, đánh sớm, lấy trái tay làm trung tâm, dùng chiquita để biến quả giao bóng của đối thủ thành đòn phản công. Quan trọng hơn cả: Izaac đánh bóng với một cái đầu lạnh đến mức vô cảm.

Trong suốt trận đấu, sự tương phản về tâm lý là điều khó che giấu. Mỗi khi đánh hỏng, VĐV Việt Nam lộ rõ sự bực bội, tìm ánh mắt HLV, tự trấn an bằng tiếng hô. Đó là phản xạ rất “người”. Nhưng bóng bàn hiện đại không thưởng cho cảm xúc. Nó thưởng cho sự lặp lại chính xác đến tàn nhẫn. Izaac thua một điểm, tung bóng, làm lại. Thắng một điểm, cũng tung bóng, làm lại. Lì lơm, không biểu cảm, không nhịp đệm tâm lý cho đối thủ.

Khi bạn đánh với một con người, bạn có thể hy vọng người đó dao động. Khi bạn đánh với một hệ thống được lập trình tốt, bạn chỉ còn cách tìm cách phá vỡ nhịp độ của nó. Và đó chính là điều bóng bàn Việt Nam chưa làm được.

Chúng ta vẫn còn nặng tư duy giật bóng xa bàn, lấy sức mạnh bù tốc độ, trông đẹp mắt nhưng tiêu tốn thời gian. Trong khi thế giới đã coi mỗi phần mười giây là tài nguyên quý hiếm, thì ta vẫn sẵn sàng kéo dài rally để “lấy lại nhịp”. Đến khi gặp những tay vợt quen đánh ở tốc độ WTT, sự chênh lệch ấy trở nên tàn nhẫn.

Singapore cho VĐV trẻ của họ va chạm quốc tế liên tục, chấp nhận thua sớm, thua nhiều, để đổi lấy khả năng chịu tốc độ. Còn chúng ta, phần lớn thời gian vẫn quay vòng trong ao nhà, đến khi ra biển lớn thì choáng ngợp là điều khó tránh.

Câu hỏi không phải là làm sao để thắng Izaac Quek trong một trận cụ thể. Câu hỏi là: bóng bàn Việt Nam muốn sống ở thời đại nào? Nếu vẫn chậm chân đổi mới, thì mỗi thế hệ Izaac mới xuất hiện sẽ lại là một lời nhắc nhở đau đớn. Còn nếu dám thay đổi – từ đào tạo trẻ, triết lý kỹ thuật cho tới cách tiếp cận thi đấu – thì trận thua này, suy cho cùng, có thể là một khởi điểm cần thiết. Bởi trong bóng bàn, cũng như trong mọi môn thể thao đỉnh cao khác, kẻ thua không phải người yếu hơn, mà là người đến muộn với tương lai.

Tin cùng chuyên mục
Video
Có thể bạn quan tâm
Xem thêm

CÔNG TY CỔ PHẦN NỘI DUNG THỂ THAO VIỆT

Cơ quan chủ quản: CÔNG TY CỔ PHẦN NỘI DUNG THỂ THAO VIỆT

79 Hàng Trống, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội.

Văn phòng giao dịch: 269 Thụy Khuê, Q. Tây Hồ, Hà Nội

Điện thoại: 024.32669666

Email: info@vietcontent.com.vn

VPĐD tại TP. Hồ Chí Minh Số 16A, đường Lê Hồng Phong, P.12, Q.10, TP.HCM

Điện thoại: 028 6651 2019

GP số: 230/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 10/05/2016.

Người chịu trách nhiệm nội dung: Bà Bùi Thu Hường

Thỏa thuận chia sẻ nội dung. Chính sách bảo mật

Báo giá quảng cáo: tải tại đây

Liên hệ quảng cáo, truyền thông, hợp tác kinh doanh: 0912 075 444

Email: kinhdoanh@sport24h.com.vn

269 Thụy Khuê, Q. Tây Hồ, Hà Nội