Café 24h: “Giá không có ruồi!”
“Nếu tôi cũng có cặp sách như những đứa khác, cũng có đồ chơi, có những quyển tranh đẹp thì xem tôi học giỏi không nào!
Quần áo đẹp thì không có, nhà cửa thì chật chội, cả mấy bố, mẹ và anh chị em tôi phải ở chung một buồng, thế thì học làm sao được! Giá tôi được một cái buồng, một cái tủ sách và bàn học riêng xem!
Học giỏi thế quái nào được, nếu trong túi chẳng có nổi lấy 10 lia. Muốn mua sách vở nhưng lại không có tiền.
Tốt nghiệp đại học rồi tôi sẽ làm việc cật lực cho mà xem, sẽ bắt đầu viết truyện, viết hẳn tiểu thuyết ấy chứ. Chao ôi, ước gì tôi chóng được ra trường!
Cứ quanh quẩn lo 2 bữa ăn đã hết ngày rồi. Khi nào người ta chưa có được một công việc đàng hoàng và một khoản thu nhập cố định thì chưa thể nói gì đến chuyện sáng tác.
Ðiều kiện thiếu thốn thế thì sáng tác thế quái nào cho được. Ít ra là phải có 2 buồng và có máy thu thanh, lúc nào làm việc mệt, mở máy ra nghe nhạc cho đỡ mệt thì tinh thần mới sảng khoái, làm việc mới có hiệu quả được chứ…
10 tuổi, 13 tuổi, 18 tuổi… rồi đến năm 30 tuổi, hắn gặp được tình yêu. Yêu thì phải cưới mới an tâm làm việc được. Cưới vợ rồi, thêm lý do xác đáng nữa, đó là gánh nặng gia đình, quanh năm suốt tháng phải lo chạy vạy kiếm miếng ăn. Rồi nhà cửa chật chội quá, phải có một ngôi nhà tử tế, ở khu phố tĩnh mịch, từ cửa sổ nhìn ra phong cảnh tuyệt trần và trong nhà có những bức tranh quý, những bộ salon êm, những tấm thảm mịn… Cuối cùng đến năm 42 tuổi, hắn có tất cả. Thế nhưng hắn vẫn không tài nào tập trung tư tưởng, tác phẩm của hắn vẫn không nhích thêm được chút nào. Tất cả vì quá nhiều… ruồi, cứ vo ve bên tai.
Tại vì lắm ruồi, và hắn mới 42 tuổi nên vẫn chưa hết hy vọng. Một ngày kia, khi giống ruồi bị tiêu diệt hết, kiểu gì tác phẩm vĩ đại cũng ra đời. Cứ chờ xem…
Tác phẩm để đời của tay nhà văn cả cuộc đời ấp ủ đó, thật tiếc Aziz Nesin đã không tiết lộ có cơ hội ra đời không. Và có hay không, suy cho cùng thì cũng không quan trọng lắm, bởi tất cả cũng “chỉ vì lắm ruồi”.
Chuyện của “Những người thích đùa”, thực ra chẳng phải chỉ có ở Thổ Nhĩ Kỳ đâu các bạn ạ. Đến Việt Nam, với BĐVN và V.League cũng đầy “những người thích đùa” đó thôi. HA.GL với vô vàn những câu chuyện phía sau một hiện tượng chẳng hạn.
Những tài năng của Học viện HA.GL Arsenal JMG được đào tạo để bán qua châu Âu với giá triệu đô, là tin yêu và hy vọng có thể giúp cả nền bóng đá sang trang mới, tiến lên hàng đầu châu lục, biến giấc mơ World Cup thành hiện thực chứ đừng nói đến “ao làng” SEA Games… cuối cùng được ném vào V.League đá. Thế nhưng thất bại, đứng trước nguy cơ xuống hạng mới đau.
Tài năng nhưng đá đâu thua đó, vô lý và người ta lôi hết trọng tài, đối thủ đá xấu, đá láo với đủ lý do ra để đổ lỗi. Phải có ai đó, cái gì đó để chịu trách nhiệm và cuối cùng, lỗi lớn là ở báo chí ca đám trẻ quá nên bị ghét, đội nào gặp cũng đá chết bỏ, đá cho bõ ghét để dằn mặt. Lỗi ở cả CĐV nữa, yêu quá nên kỳ vọng lớn thành ra hại mất tài năng.
Thôi thì bóng đá thắng thua là chuyện thường, xuống hạng thì làm lại cũng có sao đâu, khi những tài năng ấy mới chỉ 19-20 tuổi nên thua để học, trưởng thành, phát triển cũng tốt.
Quan trọng gì, bởi như Aziz Nesin vẫn lạc quan và hy vọng về một tác phẩm để đời, của tay nhà văn 42 tuổi với ước mơ “giá không có ruồi”…
Cứ chờ xem!
TRIẾT LONG