Nhà báo Phan Đăng: “Chữ trinh kia cũng…”
Đã đành HLV Nguyễn Quốc Tuấn sử dụng một chính sách nhân sự, chiến thuật thi đấu mới nhưng cả thầy Tuấn lẫn thầy Giôm đều hiểu cái mới ấy vẫn không giúp họ mạnh hơn so với những kẻ sừng sỏ như SLNA hay HN.T&T, mà bằng chứng là ở 45 phút của cả 2 trận đấu này HA.GL đều lép vế, đều thua bàn dễ. Thế mà, cuối cùng HA.GL lại lật ngược ván cờ một cách không tưởng. Cái ván cờ mà người xem bình thường, chứ không cần tinh ý gì cũng thấy bốc lên cái mùi là lạ và nói như TGĐ Nguyễn Hồng Thanh thì: “Cầu thủ đội tôi thua vì có tính thương người” (?)
Đối tượng khả dĩ nhất mà thầy Giôm có thể đối thoại chính là những trò ruột như Công Phượng, Văn Toàn,Xuân Trường, Tuấn Anh… Nhưng đứng trước những câu hỏi khó, có lẽ chính những cầu thủ trẻ này cũng không sao trả lời cho chính xác. Bởi có lẽ chính các em cũng không thể hiểu nổi vì sao cầu thủ SLNA, HN.T&T từng “đè” HA.GL ra đá, và đá cho tơi bời khói lửa lại chơi như thể tự thua. Một khi không thể giải thích thoả đáng ở góc độ chuyên môn, chắc chắn các em cũng không thể để ngoài tai những lý giải của báo giới, dư luận và của chính những HLV lão làng như HLV Trần Bình Sự.
Chỉ cách đây ít lâu, những Phượng, Toàn, Trường… còn được coi là điển hình của sự sạch sẽ, và may mắn được sống trong một đội bóng tôn vinh sự sạch sẽ. Chỉ cách đây ít lâu các em vẫn được nhìn nhận như một thứ “của hiếm” của cái làng bóng đá đầy rẫy những vấn nạn này. Thế nên bây giờ, phải nghe những bình phẩm trên đây, phải sống trong những trận đấu mà chính mình cũng không dễ gì hiểu được, liệu tâm hồn trong trẻo của các em có phôi pha, tha hoá gì không?
Nhìn từ một góc độ nào đó thì thầy Giôm kể ra rất sướng, vì bị cách chức trước khi HA.GL liên tiếp có được 3 trận thắng cũng có nghĩa ông thầy này đứng ngoài mọi nghi hoặc, và tiếp tục giữ được thanh danh, hình ảnh của mình. Nhưng những cậu học trò ruột của thầy Giôm thì không thể đứng ngoài. Những cậu học trò ấy, dù muốn hay không muốn cũng đang rơi vào một cuộc chơi, và sẽ “lớn lên” từ chính cuộc chơi này.
BĐVN vẫn còn một “Giôm” trinh trắng, nhưng những sản phẩm mà “Giôm” tạo ra, theo dòng chảy của thời thế thì tất yếu không thể trinh trắng nữa?
Trong tư cách của người yêu bóng đá và yêu mọi mầm non sạch sẽ trong cuộc đời này, chẳng nhẽ chúng ta lại phải tự an ủi mình bằng cái suy nghĩ: “Chữ trinh kia cũng có ba bảy đường…”?
PHAN ĐĂNG