Arsenal: Sau thất bại, lại phải hỏi Wenger
Nói thẳng ra, một đội bóng như Arsenal xứng đáng được xem là ứng cử viên tại Champions League, chứ không thể không qua nổi vòng 1/8 trong những năm gần đây hay vất vả đến vậy tại vòng bảng mùa giải này.
Có lẽ, để tìm được câu trả lời chính xác chắc cũng khó như việc giải thích tại sao Arsene Wenger không bao giờ vung tiền, trước khi Mesut Oezil và Alexis Sanchez được đưa về trong 2 năm qua với những con số kỷ lục như để chứng tỏ ông đã sẵn sàng chấm dứt một thống kê rất đỗi kém cỏi: Dưới thời HLV người Pháp, Arsenal chỉ một lần vào chung kết Champions League trong gần 20 năm qua.
Thật khó tin khi chỉ riêng Oezil và Alexis đã giá trị hơn cả đội hình Dinamo Zagreb và Olympiakos cộng lại.
Bên cạnh họ là nhà vô địch World Cup 2014 cùng đội tuyển Đức, Per Mertesacker, cộng với các tuyển thủ Anh như Theo Walcott, Jack Wilshere, Kieran Gibbs và Alex Oxlade-Chamberlain hay Aaron Ramsey, người có ảnh hưởng chỉ sau Gareth Bale ở đội tuyển xứ Wales.
Rồi một thủ môn đẳng cấp thế giới ở Petr Cech, một tiền vệ đã có hơn 50 trận cùng đội tuyển Tây Ban Nha và vô địch EURO 2008, 2012 là Santi Carzola. Cứ thế, cứ thế nếu người ta lôi từng vị trí trong đội hình hiện nay của Wenger ra mổ xẻ.
Càng khó tin hơn khi đội bóng được đánh giá có lối chơi hấp dẫn nhất nhì ở Premier League, với phong cách tiki-taka giống như Barcelona, lại không một lần qua nổi vòng 1/8 ở trong 5 mùa giải vừa qua. Gần đây nhất là ở mùa bóng 2014/15, họ dừng bước trước Monaco và lần thứ hai trong 3 mùa giải, họ bị loại vì luật bàn thắng trên sân khách.
Vì thế, khi Wenger rời sân sau thất bại trước Olympiakos ngay tại Emirates, không hiểu ông có tự hỏi trận chung kết năm 2006 đã là giới hạn cuối cùng của Arsenal, và tại sao ông lại không thể thành công như Alex Ferguson và Rafa Benitez – những đồng nghiệp đã vô địch Champions League cùng các CLB Anh?
Nếu không, điểm mấu chốt là nằm ở ông, vì Arsenal có đủ những lợi thế để thành công ở Champions League, chứ không phải vất vả ngay tại vòng bảng như hiện nay.
Mạnh Hào