Đội hình phủi nhỏ mà có võ
Thủ môn: Kiên “mán”
Kiên “mán” không có dáng vẻ hù dọa tiền đạo, chỉ cao hơn 1m60, người nhỏ thó nhưng đối mặt, sút xa hay penalty là chuyện nhỏ. Một đặc sản của Kiên "mán" là "bài quỳ" khép háng và khả năng chơi chân mềm mại. Có Kiên “mán” trong khung gỗ, Trà Dilmah còn như có thêm một trung vệ, khiến đối phương muốn quây cũng cực khó.
Ở nhiều giải, Kiên “mán” thường lên đá hậu vệ, tiền vệ và đóng vai trò trợ lý HLV bên cạnh coach Anh “tệu”. Trần Trung Kiên sinh ra trong một gia đình có truyền thống lừng lẫy. Cả 3 người bác của Kiên là Trần Văn Vĩnh, Trần Văn Khánh, Trần Văn Thành rồi đến người anh họ Trần Tiến Anh đều từng lên tuyển và là "sao số" ở Thể Công hoặc Công an Hà Nội.
Bố của Kiên là ông Trần Văn Trung, từng bắt trẻ Công an Hà Nội và lên ĐTQG vài lần. Em ruột Kiên là Trần Anh Đức - tự Đức “tỉn” - đang chơi cho đội 1 Hà Nội T&T. Bản thân Kiên "mán" từng khoác áo ĐT futsal Việt Nam cho đến trước thềm SEA Games 2007, khi xảy ra vụ “đình công” tai tiếng.
Trung vệ: Tú “mẩu”
Nguyên cái biệt danh đã nói lên vóc dáng “lừng lững” của tiền bối Tú “mẩu”, trung vệ mà mọi tiền đạo khét tiếng đều phải e dè khi đối mặt. Tú “mẩu” tên thật là Đào Tuấn Tú, sinh năm 1971, chỉ cao 1m61 nhưng đố ai thắng được anh trong các pha không chiến. Đi khắp Hà Nội, hỏi ai về Tú “mẩu”, người ta cũng nhớ đến tuyệt kĩ “lên gối vào xương cụt”.
Ngón nghề thất truyền này cùng nhiều đòn hiểm và kín khác đã khiến Tú “mẩu” dù chiều cao khiêm tốn nhưng chơi cực hay ở vị trí trung vệ trên cả sân 7 lẫn 11, dù tiền đạo đối phương cao to cỡ nào. Ngoài các kĩ xảo dắt lưng, chuyên môn và tinh thần thi đấu của Tú “mẩu” thuộc dạng cực tốt.
Anh từng đá chuyên nghiệp hạng A1 trong màu áo Thanh niên Hà Nội lứa 1988 cùng Vũ Minh Hiếu, Hùng “bưởi”. Tú đá tốt cả trung vệ và hậu vệ cánh bởi anh sở hữu thể lực, tốc độ, khả năng sút xa ấn tượng. Tú “mẩu” khoác áo nhiều đội phủi có tiếng như Cường Quốc, Motor Hà Nội, XSKT Thủ đô… Trong giới phủi, nhiều quái kiệt như Việt “lì”, Hoàng “bu” đều coi Tú “mẩu” là đàn anh bởi cả phẩm chất lẫn nghĩa khí trên sân hay ngoài đời.
Hậu vệ cánh trái: Giang “say”
Vài năm qua, Giang “say” là một trong những kèo trái hay bậc nhất phủi Hà thành. Người lùn tịt, dáng đi lạch bạch như vịt bầu, nhưng hễ vào sân là Giang “say” nhanh nhẹn, khéo léo “thôi rồi Lượm ơi”.
Thái Nam Giang là hậu vệ trái hay nhất của Thành Đồng trong thời kì hoàng kim từ 2009 – 2014, giành chức vô địch HPL-S1, là bạn thân và đối tác ăn ý nhất của Thắng “Xavi”. Học hỏi nhiều từ các đàn anh mà đặc biệt là kèo trái huyền thoại Anh “tệu”, Giang “say” có những pha đỡ bước 1, đáy biên, xỏ lỗ, cạnh trụ và mắt lác cực hay.
Hai năm nay, khi thể lực xuống do mải làm ăn và đã 33 cái xuân xanh, gã lùn vẫn chơi tốt bằng cái nhịp di chuyển khôn ngoan. Trên sân phủi, Giang “say” còn hút fan bởi luôn cười tươi như hoa, thường xuyên đảo chân đánh lạc hướng đối phương hoặc múa túy quyền rất vui mắt. Nhiều khán giả vẫn bảo nhau: “Nhìn đá như thằng say rượu mà hay ghê”.
Hậu vệ cánh phải: Đồng “con”
Cao khoảng mét rưỡi, lại bị cận thị, chẳng ai tin Đồng “con” đá bóng được, vậy mà anh lại đá hay, trở thành hậu vệ phải số 1 của Top Group. Chẳng riêng gì ở Top Group, Đồng “con” đi đá cho nhiều tổ khác đều chắc suất đá chính và để lại dấu ấn đậm nét. Rất nhiều chuyên gia sân phủi đều thừa nhận, Đồng là người hiếm hoi đá hay cả sân 5 và sân 7.
Nhỏ con nhưng thể lực tốt, đá tinh quái, lòng trong ngon, Đồng còn có sở trường lắc qua người khiến đối phương bị "chôn trụ". Về đặc điểm này, Đồng "con" khá giống với Giang "say", cả 2 cùng có khả năng quan sát trụ của đối phương rất tốt. Hễ đối phương xuống trụ là Đồng chuyền hoặc lướt qua bằng tốc độ cực tốt và khả năng chọn thời điểm chuẩn xác.
Khi đối phương không xuống trụ thì Đồng nhứ, chờ họ sơ hở sẽ "xâu kim" hoặc lướt qua. Đồng “con” là bạn thân lâu năm, là người chơi ăn ý nhất với Phương “Vertu”. Những quả căng ngang, hoặc chuyền xỏ háng kiến tạo cho Phương ghi bàn của Đồng là một hình ảnh quen thuộc tại Top Group.
Tiền vệ: Việt "lì"
Nói đến Nguyễn Quốc Việt thì không ai biết nhưng nhắc tên Việt “lì”, dân phủi Hà Nội ai cũng “lắc đầu, lè lưỡi”. Tất cả các cao thủ từ 6-7x đến 8x từng được chơi, đối đầu với Việt "lì" đều thừa nhận anh là một "dị nhân" và cực kì "giỏi võ". Việt "lì" chơi cho nhiều đội như Ngân Giang, Cường Quốc, đi với HLV Tiến Thiết nhiều, chơi cả Phát hành Báo chí, và nhiều đội khác...
Dáng người nhỏ thó, nhưng chuyện vờn bóng qua 2-3 người rồi trêu ngươi, cho đối phương “lỗ mũi nhai trầu” dễ như ăn kẹo. Việt “lì” có sở thích điểm huyệt vào họng hoặc vỗ thẳng vào mắt đối thủ vừa kín vừa hiểm khi che bóng. Gặp đối mạnh hoặc “hơn phân”, Việt “lì” thường chọn người dữ nhất của đối phương để dằn mặt trước bằng những pha va chạm “đủ thấm” mà trọng tài không thể thổi phạt, khiến đồng đội lên tinh thần, từ đó dám đá sòng phẳng hơn.
Nói về độ khéo của chân Việt "lì" thì có hàng tá giai thoại, như chuyện đi chùa Hương chơi trò sút bóng vào lỗ ăn tiền khiến chủ cửa hàng phải xin "anh tha cho em còn làm ăn".
Tiền vệ: Hùng "con"
Hai năm ra Hà Nội cùng Văn Minh dự HPL là hai năm liên tiếp Hùng "con" ẵm danh hiệu Cầu thủ xuất sắc nhất giải. Những màn trình diễn của anh thuyết phục hầu hết khán giả và giới chuyên môn. Xuân Hùng người mỏng như cánh diều, tưởng như buộc dây vào là bay tít lên trời nhưng sức rướn, sức bền thì miễn chê.
Cầu thủ có gương mặt như một anh giáo làng này là đội trưởng Văn Minh FC từ năm 2012 đến nay, giúp đội bóng nhà xe trở thành thế lực mạnh nhất phủi Nghệ An và giành á quân HPL-S3.
Hùng "con" cầm trịch tuyến giữa nhẹ nhàng uyển chuyển như chơi đàn, đột phá trung lộ ghi bàn như Messi, từng gây sốc cho những đội bóng "Hổ báo" tại HPL như Thành Đồng, Tin lớn & Anh em.
Tiền đạo: Tú "Neymar"
Quốc Tú nổi danh từ vài năm trước, khi còn chơi cho FC Chương Dương - một ông lớn của phủi Nghệ An. Quốc Tú người nhỏ, gầy đét, chân tay lòng khòng nhưng mặt mũi sáng sủa, thông minh, đá bóng thì khôn ranh như Tôn Ngộ Không nên vẫn hay được gọi là Tú "khỉ".
Rê dắt trong phạm vi hẹp cực tốt, hai chân như một, đảo hay múa đều là sở trường của Tú. Xét về tâng bóng, từng có thời Tú chơi một lèo 2000 quả không rơi, nên chẳng ai dám cá cược khoản này nữa. Ở Chương Dương, Tú là linh hồn của đội, chơi cực ăn ý với Quốc Kỳ, là bộ đôi mà mọi hàng thủ đều nể sợ.
Chung kết Vinh League mùa 3, Tú vừa đá vừa giỡn khiến Hùng "con" (Văn Minh FC) - nổi tiếng điềm đạm tức nổ đom đóm mắt, mấy lần phạm lỗi ác ý trút giận. Cũng từ lần đó, bầu Văn ấn tượng và mời Tú về chơi hẳn cho Văn Minh đến bây giờ.
Nhiều người vẫn nói, Tú đá ở Văn Minh lành đi nhiều so với lúc khoác áo Chương Dương, được chơi tự do, thoải mái dùng tiểu xảo, tay chân hoang dã, đá tiền đạo cực nguy hiểm, các hậu vệ to con lao vào dính đòn như cơm bữa.