Giá trị nguyên bản của bóng đá phủi đất Bắc
Ngày hội đặc biệt
Sau 2 mùa giải thành công, HPL trở thành một khái niệm. Đó là sự kiện được đông đảo người yêu bóng đá ở Hà Nội và nhiều tỉnh thành khác háo hức đón, tựa tựa như cảm giác của những ngày xưa chờ World Cup, EURO hay những Tiger Cup, SEA Games của những năm tháng hào hùng với Hồng Sơn, Huỳnh Đức, Công Minh, Hữu Thắng... Tắc đường từ cổng vào sân, khán đài chật như nêm, khán giả đánh bệt trên đường piste và chen chân, phơi nắng đội mưa vài tiếng để dõi vào sân, những hình ảnh ấn tượng, đẹp đẽ đó lâu này đã trở thành quen thuộc với Ngoại hạng phủi Hà Nội.
Sức hút của những trận phủi lớn đến nỗi nhiều khán giả đến sớm vài tiếng để chọn chỗ đẹp rồi tranh thủ đánh một giấc. Có những khán giả chân bó bột vẫn chống nạng tới sân, có những CĐV lớn tuổi bỏ nhiều bữa cơm tối cuối tuần với gia đình để xem hết cho đã, hay những bà mẹ trẻ đi cổ vũ chồng, mang theo cả bỉm sữa, ngồi trên khán đài vừa che nắng vừa quạt cho con.
HPL-S3 còn là một ngày hội đa sắc màu. Đó là màu vàng của hội CĐV Triều Khúc, màu hồng của Tin lớn & Anh em, màu trắng của Moon, màu cam của Tô Ký... Chưa khi nào, một giải bóng đá phong trào chứng kiến bầu không khí như vũ hội do chính các CĐV tạo ra như thế. Còn với các đội bóng, cầu thủ, họ đến sân để chơi bóng, để cống hiến và đôi khi, khái niệm bóng đá vượt ngoài phạm vi một trận đấu. Mỗi trận đấu là chiếc chổi lông mã của Triều Khúc “lông gà, lông vịt”, là túi nem chua đặc sản Thanh Hoá của Moon - Quang Trung, là can rượu Sán lùng 20 lít theo chân FC Du Lịch từ Lào Cai về Hà Nội, là đặc sản bánh cu đơ của MV Corp..., họ chơi bóng và dành cho nhau sự tôn trọng, với ý thức của những người “chơi có ý thức, chơi để tận hưởng”.
Đánh thức tình yêu
Ngọn lửa bóng đá ở làng Triều Khúc vài năm nay chỉ còn cháy âm ỉ khi cái sân bóng gần 100 tuổi bị lấy mất để làm chợ nhưng nhờ bầu không khí HPL-S3 bỗng dưng sống lại, hừng hực cháy. Cứ cuối tuần, cả làng lại già trẻ lớn bé kéo nhau đi cổ vũ đội bóng. Từ những cụ già 70-80 tuổi vừa đi bộ vừa đánh trống đến hàng trăm em bé lon ton theo chân bố mẹ tới sân. Rồi mỗi người một ít, ủng hộ 50, 100 ngàn cho đội bóng, cho Hội CĐV để may cờ, may áo, mua kèn, trống... Họ cười vui, hạnh phúc với chiến thắng, rơi lệ khi thua trận. Họ đưa cả gia đình đến sân bóng và có cả đôi bạn trẻ xin phép mặc màu áo truyền thống để chụp ảnh cưới...
Chỉ là một giải phong trào nhưng hấp dẫn đến độ có những khán giả ở xa khi biết BTC gặp khó khăn về kinh phí để truyền hình trực tiếp đã buồn bã, bàn tán sôi sục rồi chia sẻ, nghĩ cách giúp với đề nghị bán vé, thu tiền để tất cả chung tay. Rồi một khán giả giấu mặt xin phép làm Mạnh Thường Quân, tài trợ để các trận đấu chiều Chủ nhật được lên sóng, để được cùng ăn ngủ, hít thở bầu không khí phủi.
Khuấy động và lan tỏa
Không khí bóng đá phong trào ở Hà Nội sống lại và sức lan toả lớn hơn nhiều so với những hình dung. Rất nhiều địa phương khác đã nhìn vào và áp dụng, đẩy mạnh phong trào như Phố Hiến League ở Hưng Yên, Lào Cai với sự hỗ trợ của lãnh đạo tỉnh tổ chức Cúp Đền Thượng rồi Sơn La, Vinh, Thanh Hoá, Hải Dương… Hay như Hải Phòng, 10 đội bóng phủi cùng ngồi lại, quyết tâm thay đổi bộ mặt bóng đá phong trào đất Cảng sau nhiều năm thường xuyên xảy ra bạo lực. Một giải đấu với tên gọi Siêu Phủi Hải Phòng ra đời và đã kết thúc thành công sau 2 tháng tranh tài, với ấn tượng đọng lại là những ngày mưa gió rét cắt da cắt thịt, hàng trăm CĐV vẫn đội mưa cổ vũ.
“Tự hào thật. Ra sân, em được nhiều em nhỏ nhận ra là cầu thủ của FC Triều Khúc đá HPL dưới Hà Nội nên xin chụp hình. Tự hào và còn hạnh phúc hơn nữa khi về nhà mở điện thoại, gần 50 lời mời kết bạn mà đa số là từ các bạn Yên Bái”. Tiền đạo Tuấn “ếch” kể chuyện sau khi lên Yên Bái tham dự một giải phong trào. Trong khi đó, các cầu thủ Thành Đồng còn vinh dự hơn khi có cả đội bóng gồm các em học sinh cấp 2 tại huyện Kỳ Anh, Hà Tĩnh vì “yêu mến đội, hâm mộ Giang “say”, Thắng “Xavi” nên xin phép lấy tên cũng như logo Thành Đồng”. Và không chỉ ở Hà Nội, Thành Đồng có cả fan ở Hòa Bình, Thanh Hóa, Hà Tĩnh, Nghệ An thậm chí cả Vũng Tàu hay Cần Thơ…
Từ Vinh ra Hà Nội đá phủi, niềm vui và tự hào lớn nhất của những cầu thủ Văn Minh như Hùng “con”, Chung “Tám”, Hoàn “lé”, Đạt “con”… là được rất nhiều khán giả Thủ đô yêu mến, cổ vũ và thậm chí “lấy hết khán giả Hà Nội”. Và họ, có lẽ là đội bóng đầu tiên của xứ Nghệ có thể chinh phục cả Thủ đô, khiến họ bỏ cả Super Sunday vì quá mê Văn Minh.
Hóa ra, người Hà Nội nói riêng và các tỉnh thành khác vẫn mê bóng đá lắm. Và cứ đá đẹp, cống hiến, trung thực là khán giả sẽ yêu, ủng hộ. Tình yêu đó không bao giờ tắt, chỉ cần gặp đốm lửa sẽ bùng cháy và lan tỏa để tạo ra sức sống mãnh liệt của bóng đá...
Từ năm 2011, cứ vào dịp cuối năm là Đại Việt SC lại thực hiện chương trình “Áo ấm mùa đông”, ủng hộ tiền, quần áo, sách vở, đồ chơi cho các em nhỏ ở các vùng cao, vùng sâu như bản Co Sung, Chắm Cháy (Sơn La), bản Giang và bản Cụt Ạc (Thường Xuân, Thanh Hóa).
FC Ngôi Sao do NSND Trần Nhượng làm Chủ tịch cũng thường xuyên tham gia các hoạt động thiện nguyện. Trận đấu với FC Nam Sách quyên góp được 30 triệu đồng ủng hộ bé Thanh Mai, số tiền 23 triệu đồng quyên góp được từ giải Ngôi Sao mở rộng lần 1 được trao tặng cho Quỹ Trò nghèo vùng cao rồi các trận đấu ủng hộ những gia đình khó khăn tại huyện Vân Hồ, Sơn La hay chung tay với nghệ sỹ Trần Lập. Bóng đá phủi giờ đây không đơn thuần chỉ là một cuộc chơi, cuộc vui, thỏa mãn đam mê. Nó còn có giá trị đối với cộng đồng, xã hội. Rất nhiều hoạt động từ thiện ý nghĩa đã được các đội bóng phong trào thực hiện trong năm qua. Tin lớn & Anh em từng ủng hộ hơn 50 triệu đồng cho nghệ sĩ Hán Văn Tình khi ông phải điều trị ung thư phổi và nhà vô địch HPL-S2 còn tổ chức nhiều trận đấu giao hữu gây quỹ từ thiện khác. HAT FC của ông bầu ca sĩ Tuấn Hưng cũng tổ chức nhiều trận đấu với các hội CĐV Arsenal, Man United, Chelsea để gây quỹ ủng hộ đồng bào khó khăn, trẻ em vùng cao hay các bệnh nhi mắc bệnh hiểm nghèo...