Ấn tượng thể thao tháng 11: Bóng đá - Tôi đã yêu như thế
Bạn chưa lần nào dành ra 90 phút để xem một trận bóng đá? Hay 45 phút cho một hiệp đấu? Và thậm chí 5 phút đầu tiên để ngắm nhìn SVĐ với đầy đủ sắc màu? Bạn có thấy tẻ nhạt không? Tôi đã từng như thế. Nhưng kể từ cái đêm vô tình thức cùng cha xem trận bóng đầu tiên ấy, mọi thứ trong tôi đã thay đổi. Cái đêm ấy đã gieo vào trái tim tôi một tình yêu mới, đặc biệt và đẹp đẽ: tình yêu trái bóng tròn.
Yêu bóng đá đơn giản vì tôi yêu cái tinh thần tập thể mà trái bóng tạo ra. Tôi yêu người gác đền vĩ đại, yêu sự thầm lặng của một tiền vệ hay những phút giây thăng hoa của các tiền đạo. Họ là những nốt nhạc làm nên một bản nhạc tuyệt vời. Có những giây phút tôi chẳng thể quên, có hình ảnh nhìn một lần sẽ nhớ mãi, có những khoảnh khắc sẽ theo ta suốt đời, có thứ không khí chẳng thể nói nên lời. Đó là bóng đá.
Tôi nhớ mãi cái cảm giác trước giờ bóng lăn. Sự chờ đợi đến từng giờ từng phút, vừa háo hức vừa hồi hộp, thấp thỏm nghĩ xem hôm nay cầu thủ tôi yêu chơi có hay không, đội bóng mình thích thắng hay thua. Tôi yêu thứ cảm xúc khi xem bóng đá. Có lúc vui mừng khôn xiết, khi hoảng hốt lo sợ, lúc như nín thở và vỡ òa trong niềm vui chiến thắng. Tôi thích cái cảm giác 1 giờ sáng háo hức đi xem bóng đá cùng đám bạn, được hòa mình vào dòng người trên quảng trường kia. Nơi chỉ có một màn hình lớn và hàng trăm ngàn con người dõi theo nó. Nơi mà màn đêm yên tĩnh kia cũng phải nhường chỗ cho thế giới của bóng đá.
Một quả bóng cùng 22 cầu thủ trên sân mà khiến cho hàng triệu con người phải chăm chú dõi theo từng đường bóng, từng đôi chân. Thích thú biết bao khi được ngắm nhìn hàng trăm con người xa lạ không quen biết nhau lại cùng thực hiện những động tác đồng đều đẹp mắt đến thế. Mắt cùng nhìn sang trái, cùng hướng sang phải, cùng căng tròn ra, người bất động, cùng nhau nín thở và vàooooo…tất cả cùng la hét, như nổ tung cả một vùng trời, như phá vỡ cái không khí tĩnh lặng, như đánh sập cả màn đêm, cùng ôm nhau, cùng nhảy múa.
Tôi cũng nhớ mãi cái khoảnh khắc đội mình thất bại. Tôi yêu lắm giọt nước mắt của những người đàn ông mà hiếm khi mới được thấy. Có giọt nước mắt tuôn trào trên khuôn mặt các cầu thủ trẻ vì họ hối tiếc cho những cơ hội mình đã phung phí. Xúc động lắm những giọt nước mắt chảy ngược vào trong, làm rơm rớm nơi khóe mắt của những cựu binh, họ xót xa vì cả cuộc đời cống hiến hết mình mà không giành được danh hiệu nào. Có cả những đôi mắt đỏ hoe trên khán đài kia. Và ngoài này, biết bao đôi mắt đờ đẫn nhìn vào không trung mà không dám tin đó là sự thật. Một sự im lặng đến lạ lùng, một nỗi buồn mong manh đến dễ vỡ, tưởng chừng như đang bóp chặt lấy những trái tim đã tổn thương. Thứ cảm xúc đó thật khó để quên.
Tôi yêu lắm không khí của mùa World Cup, EURO. Lễ hội diễn ra tận nửa trái đất bên kia mà tôi cứ ngỡ như đang ở xung quanh mình. Sự tưng bừng nhộn nhịp ấy tràn ngập từ khắp đường phố đến làng quê, từ trường học đến công sở, len lỏi vào cơ thể người này sang người khác. Bóng đá ở khắp mọi nơi. Tôi thích tận hưởng cái không khí rộn ràng chuẩn bị cho các giải đấu lớn của mọi người. Háo hức sửa lại chiếc ăng-ten cũ, sắm một chiếc đầu thu mới, hồi hộp đếm ngược từng ngày từng giờ. Và rồi tôi nhận ra, dù bạn là ai, ở đâu, làm nghề gì thì khi đến với trái bóng tròn, bạn với tôi sẽ là một. Dù bạn là một Madridista, là Culé, là Manucian… hay bất cứ CĐV của đội bóng nào nữa, chúng ta cũng luôn có tình yêu với bóng đá, luôn mong cho đội mình thích chiến thắng, luôn muốn xem thứ bóng đá đẹp. Dù bạn thích Ronaldo, Messi hay bất kì cầu thủ nào khác, chúng ta cũng muốn họ cống hiến hết mình cho từng phút giây trên sân cỏ.
Ký ức một thời của tôi cũng đã được tô sắc bởi bóng đá. Quên làm sao được những ngày ăn bóng đá, ngủ bóng đá, học cũng bóng đá. Những ngày tháng giờ giấc không còn quan trọng nữa. Cứ ăn thật nhanh, học bài thật mau để lại được mẹ cho xem bóng đá. Quên làm sao được những cuộc tranh giành chiếc TV của hai chị em. Để thuyết phục được cậu em trai mê phim hoạt hình, tôi đã phải dùng chiêu trò bằng việc hứa sẽ mua cho nó một cuốn truyện Doraemon hay làm "hư" em bằng cách cho cậu chơi game. Nhiều lúc bị mẹ phát hiện rồi bị ăn mắng, thế mà hai chị em vẫn cứ bí mật để thực hiện được mục đích. Đôi lúc thấy mình thật tệ nhưng rồi cũng cho qua vì tuổi trẻ mà, có quyền được sai chứ.
Và giờ tôi đã lớn, mưa nắng đã làm nhạt phai ngàn thứ ở đời mà sao tình yêu đặc biệt và đẹp đẽ kia vẫn nguyên sắc đỏ và lớn dần trong trái tim này. Phải chăng tôi đã có một tình yêu đủ lớn với trái bóng tròn.
Đây là bài viết tham dự cuộc thi “Ấn tượng thể thao” do báo Thể thao 24h tổ chức. Mời bạn đọc tham khảo nội dung của cuộc thi tại , và thể lệ cũng như giải thưởng của cuộc thi tại .