Tân binh Liverpool – Roberto Firmino: Một gã phù phiếm, lòe loẹt
Mẹ, đừng đánh, cho con đi đá bóng!
Roberto Firmino ngoan ngoãn kéo quần tụt xuống quá đầu gối, nằm úp chổng mông lên. Sau đó mẹ anh, bà Maria sẽ cầm cái roi to, dài quật đen đét vào cái mông hư đốn ấy. Cứ gọi là nhừ đòn! Cái tội dám đi đá bóng. Thời còn nhỏ sống cùng gia đình tại thành phố Maceió, Firmino bị ăn đòn như thế là chuyện thường xuyên. Nhưng có chừa đâu.
Maria không phải là bà mẹ ác, cũng chẳng phải người phụ nữ không mê bóng đá ở cái xứ sở mà môn thể thao này được xem như một thứ tôn giáo. Nhưng bà vẫn cấm vì sự an toàn của con trai.
Giống như bao đứa trẻ nhà nghèo khác ở Brazil, sân chơi bóng đá của Firmino chính là đường phố, không giày, không tất. Nhưng đường phố Maceió không chỉ có những đứa trẻ đá bóng, mà còn có du đãng. Tại thành phố này, những băng đảng nhí không thiếu. Rất nhiều trẻ em bị băng đảng lối kéo, sử dụng trong những vụ buôn bán ma túy, giết người, cướp xe hơi.
Căn nhà gỗ, mái tôn nghèo của gia đình Firmino ở Maceió.
Bà Maria thổ lộ với Globo Esporte: “Tôi không muốn Roberto ra đường phố chơi bóng, bởi nơi đó quá nguy hiểm. Từ năm lên 8 tuổi, Roberto đã ôm trái bóng đi ngủ. Mọi người khuyên tôi không nên cấm con trai, vì nó là một tài năng. Nhưng tôi không muốn con trai trở thành tội phạm”.
Bà Maria sợ con trai rơi vào tay băng đảng. Cậu con trai Firmino sợ… ăn đòn nhưng những đứa trẻ thì luôn có cách qua mặt lệnh cấm của cha mẹ để thoả mãn niềm đam mê.
Hàng ngày, cứ khoảng 5 giờ sáng, thời điểm bố mẹ đang ngủ say, Firmino lẻn ra khỏi nhà. Nhà của Fermino thời ấy làm bằng gỗ, lợp mái tôn nên cậu bé dễ dàng đẩy mái tôn leo qua nóc nhà. Bà mẹ Maria nhớ lại: “Roberto thức giấc rất sớm khi chúng tôi còn đang ngủ. Nó leo tường, vượt qua nóc nhà nhẹ nhàng như một con mèo để không bị phát hiện”.
Mẹ, hãy mang con về nhà!
Năm 14 tuổi thì Fermino được ông Luiz Guilherme Gomes de Faria, HLV của CLB địa phương CRB phát hiện và giúp đỡ. Từ thời điểm đó, Fermino mới bắt đầu được đào tạo bài bản, có giày và trang phục thi đấu.
Ông Luiz nhớ lại: “Nhà Roberto rất nghèo, cậu ấy đá bóng bằng chân đất, không có giày. Thời điểm đến với trung tâm đào tạo của CRB, bố của Roberto đang thất nghiệp. Vì vậy, tôi đã trả tiền chi phí cho cậu bé. Roberto trưởng thành từ bóng đá đường phố, tôi đã nhìn thấy rất nhiều cậu bé như thế bị băng đảng lôi kéo vào ma túy và cướp xe. Ngay từ khi phát hiện ra Roberto, tôi biết một ngày cậu bé ấy sẽ trở thành ngôi sao. Và tôi đã khóc khi Roberto được gọi vào ĐT Brazil”.
Năm 16 tuổi, Roberto gia nhập Tombense, cách thành phố nơi anh sinh sống 2.500 km. Sau đó, anh đầu quân theo dạng cho mượn tới đội bóng hạng hai Figueirense, cách nhà 1.600 km.
Thời còn sống ở Maceió, cậu bé Firmino chỉ muốn thoát khỏi cha mẹ vì giấc mơ sân cỏ. Ấy thế nhưng khi xa nhà, Firmino lại… khóc như một đứa trẻ và chỉ muốn về nhà với mẹ.
Bà Maria thổ lộ: “Firmino rất nhớ nhà. Nhất là vào những dịp Giáng sinh, khi các đồng đội đa phần là người địa phương về nhà hết, duy chỉ có nó là phải ở lại đội bóng cách nhà hàng ngàn km vì không đủ tiền về. Nó gọi điện cho tôi, khóc và nói: Mẹ, hãy đến đón con về đi, con không thể ở nơi này được nữa. Tất cả gia đình tôi đều khóc. Nhưng chúng tôi không đủ tiền đón con về nhà”.
Nhưng nỗi nhớ nhà của Firmino theo thời gian cũng nhanh chóng nguôi ngoai. Anh tập trung hơn cho sự nghiệp và bắt đầu tìm niềm vui với những sở thích ngoài sân cỏ là thời trang và nghệ thuật xăm hình.
Mùa hè năm 2011, Firmino gia nhập Hoffenheim. Những đồng lương đầu tiên của Firmino được anh dành dụm để xây cho cha mẹ ngôi nhà hoành tráng ở Maceió, thay cho căn nhà bằng gỗ, lợp mái tôn cũ nát mà một đứa trẻ cũng có thể leo trèo, ra vào dễ dàng. Bà Maria khoe với Globo Esporte: “Kể từ khi xa nhà, mỗi khi ghi được bàn thắng, Roberto đều gọi điện về khoe với tôi. Tôi tự hào và luôn dõi theo từng bước chân của con trai trên sân cỏ”.
Sự nghiệp thay đổi. Và dĩ nhiên, cuộc đời của Firmino thay đổi. Anh bắt đầu quan tâm hơn tới hình thức, anh bấm lỗ tai, nhuộm tóc, xăm trổ nhiều hơn, quần áo hàng hiệu nhiều hơn nhưng toàn là những trang phục sặc sỡ, chim cò, dị hợm không giống ai. Firmino cũng mê âm nhạc nhưng khi lái xe, anh chỉ thích nghe những ca khúc do chính mình hát và ghi âm lại. Phải chăng vì thế mà Firmino tự nhận anh thuộc tuýp người… phù phiếm?
SỸ ĐOAN