Café 24h: Ai cho mày chê con tao xấu!
Từ chuyện này, tôi nghĩ ngay tới một tạp văn khá nổi tiếng của Thảo Hảo đã xuất hiện cách đây hơn 10 năm. Tác giả viết đại ý rằng mình đi xem phim “Vua bãi rác” của đạo diễn Đỗ Minh Tuấn và về viết bài chê. Sau đó, “đạo diễn của phim viết lại một bài chê cái bài chê của tôi, mắng là tôi đã chê sai”.
Tác giả Thảo Hảo cho rằng đó là một cái bệnh: Ai cho mày chê con tao xấu. Tác giả đúc kết khá hay, rằng: “Hãy tập câm, tập mù, tập điếc. Ai khen không cười, ai chê không giận, cắm cúi mà làm việc. Người ta không hiểu mình trong khi mình có giá trị thật thì trăm năm sau thể nào cũng có thằng sáng mắt nhìn ra. Mà nếu may thì có khi cũng chẳng phải đến trăm năm sau, ngay tuần sau, số báo sau, đã có người nhận ra mình rồi” và cần phải hiểu “thông cảm được với những bậc phụ huynh múa gậy giữa đường cấm không cho ai chê con mình xấu”.
Tạp văn chỉ đơn sơ thế thôi, những bắt đúng bệnh của người Việt mình: Ít chịu công nhận mình sai, hoặc khi nhận phê bình thì nổi khùng, y hệt câu chuyện “giáo viên chê mặt Chủ tịch tỉnh kênh kiệu” mà tôi đã nói trong số trước.
Giờ lại là hai ông HLV bôi mặt nói nhau mà nguyên nhân, có thể chỉ là chuyện “ai cho mày chê con tao xấu”.
Có người nghe chuyện thì nói: À, HLV cứ “chửi nhau” như thế thì giải mới thành công, cứ làm như sự thành công ở đâu đó phải gắn liền vài câu chửi mới chịu. Hơn nữa, ở nước ngoài, như ông Mourinho chẳng hạn, cũng thỉnh thoảng “đá đểu” các đồng nghiệp đấy thôi.
Gớm, học ở đâu chứ học kiểu đá đểu, thậm chí xúc phạm nhau kiểu đó thì có ngày ăn gạch vào đầu.
Nói như Thảo Hảo: “Ai khen không cười, ai chê không giận, cắm cúi mà làm việc. Người ta không hiểu mình trong khi mình có giá trị thật thì trăm năm sau thể nào cũng có thằng sáng mắt nhìn ra” mới là cách ứng xử văn minh chứ không phải đợi lúc cần là xù long lên như con gà chọi.
Làm sao có thể nói một HLV khác theo kiểu dè bỉu, dìm hàng rồi “lấy làm tiếc” vì có một HLV như vậy. Anh chỉ nói theo cảm xúc, không có chứng minh gì cả.
Cũng hơi đáng tiếc là HLV Phạm Minh Đức, có vẻ bị tác động tâm lý, hoặc do truyền thông kích động, cũng tính chuyện đòi họp báo lại. Để làm gì? Để đấu khẩu hay để… đấm nhau?
Nhìn rộng ra là, bóng đá Việt Nam đang thiếu văn hóa, cái văn hóa đơn giản nhất là văn hóa tranh luận.
Cứ cái kiểu “múa gậy giữa đường cấm không cho ai chê con mình xấu” thì bao giờ mới khá hơn?