Café 24h: Bóng đá phá người xem
Nghe nói, bóng đá Anh ngày càng lộ bản chất…con buôn, trục lợi trên sự hâm mộ của cả tỷ người trên trái đất. Bởi thế, giá bản quyền Premier League lên tới gần 8 tỷ USD. Theo dự kiến, nếu muốn có sóng Premier League thì các nhà đài Việt Nam phải bỏ ra khoản tiền là từ 70 triệu - 100 triệu USD, tương đương 2000 tỷ đồng. Tính gọn ghẽ thế này, nếu phải chi từng ấy thì giá mỗi trận đấu được phát ở Việt Nam là trên…5 tỷ đồng. Vậy các nhà đài lấy gì để lãi? Nhất là trong bối cảnh kinh tế hiện nay?
Trông vào quảng cáo? Xin lỗi là các doanh nghiệp đang khóc như ếch kêu sau mưa để mong giảm thuế, giảm phí nhằm tháo gỡ khó khăn về vốn và kinh phí. Thậm chí ngay cả chuyện tăng lương tối thiểu vùng cũng “co kéo từng đồng” với Tổng Liên đoàn lao động như đánh trận.
Vậy thì tăng giá cước? Bao nhiêu thì đủ khi mà giá cước của các nhà đài nói chung đang bị kêu là quá cao so với chất lượng dịch vụ.
Nếu đối tác nào mạnh dạn ôm cả cục Premier League để độc quyền, không khéo dính nạn “tẩy chay” có khi mất cả chì lẫn chài.
Nếu đắt quá thì tốt nhất là…nhịn xem. Nhưng nhịn Ngoại hạng Anh thì phải có gì bù vào chứ? Đây là câu chuyện của bóng đá Việt Nam.
Chúng ta có thể mất cả ngàn tỷ để ngó bóng đá ngoại trong khi lại lãng phí những giá trị của bóng đá trong nước.
Hôm qua, một phóng viên đăng trên facebook nỗi cảm thán về trận đấu giải bóng đá nữ TP.HCM giữa chủ nhà và Myanmar. Dưới sân cầu thủ đá bóng mà trên khán đài chỉ mấy chục người xem. Việc bóng đá nữ vắng khán giả không phải lỗi của các cầu thủ. Trách nhiệm của những nhà quản lý ở đâu?
Câu chuyện của bóng đá nữ hay là câu chuyện của những giải thể thao được tổ chức ở Việt Nam nói chung vẫn là quá xa khán giả.
Thử hỏi, những giải đấu như điền kinh, võ vật thậm chí…bơi có bao nhiêu người quan tâm?
Thể thao không khán giả đừng hy vọng doanh nghiệp xắn tay vào xã hội hóa.
Thắng thua trong làm ăn kinh tế, quyết định ở khâu tổ chức. Trước đây, VFF được lãnh đạo bằng những nhà thể thao nên “nói chuyện kinh tế” khó đã đành. Giờ đây, cả Chủ tịch VFF lẫn PCT VFF đều là những doanh nhân, là những người “nhẵn mặt” ở thương trường.
Ấy thế mà nói dễ làm vẫn khó. Giá trị thương quyền của V.League cứ phập phù như đèn trước gió.
Cũng lại là chuyện tổ chức, hôm qua, tại Bình Dương, đội đại diện của Myanmar đã suýt “nghỉ chơi” sau khi cho rằng trọng tài đã ép họ quá đáng. Mời khách đến chơi, rồi ép họ tới mức phải xách dép chạy thì là công tác tổ chức chứ gì nữa.
Bóng đá cứ phá người xem như thế, như cái ao đục ngầu thì còn ai dám “về tắm ao ta…”.