Bóng chuyền nam thua Thái Lan 0-3 ở CK: Chưa thể đấu và chưa dám đấu
Đối thủ mạnh hơn nhiều dự đoán
Giới chuyên môn cùng chính HLV Nguyễn Mạnh Hùng đều thừa nhận Thái Lan nhỉnh hơn Việt Nam nhưng đều không nghĩ họ lại mạnh đến thế. Với những gì người Thái thể hiện trong trận chung kết sáng qua, việc Hữu Hà cùng các đồng đội phơi áo là kết cục tất yếu. Không chỉ có thể hình và thể lực vượt trội, lực lượng mạnh đều, với một số gương mặt xuất sắc, điều quan trọng là tất cả các cầu thủ Thái được kết đọng thành một lối chơi vô cùng hiệu quả và biến ảo. Làm chủ hoàn toàn cuộc chơi, mỗi khi cần tăng tốc, họ lập tức tạo ra khác biệt và thành công.
Thực tế cả trận, ở mỗi hiệp, các cầu thủ Thái đều nhập cuộc chậm rãi, thậm chí nhiều lúc còn để Việt Nam vượt lên dẫn trước. Họ gần như chỉ tập trung cao độ cho những thời điểm quyết định, và khoảng cách đẳng cấp lại phơi bày. Có nghĩa là, hiện tại bóng chuyền nam Việt Nam chưa thể đấu lại người Thái.
Nuối tiếc vì chưa dám đấu
Nếu như thảm bại của đội nữ không có gì để nói, trận thua của đội nam trước Thái Lan có lý do để mọi người cảm thấy nuối tiếc. Chí ít ở việc các tuyển thủ Việt Nam có thể chơi và đạt kết quả tốt hơn trong cả trận cũng như từng hiệp, và hoàn toàn đủ khả năng kiếm được một hiệp thắng. Điều đó thể hiện rõ nhất ở hiệp 3 khi các học trò của HLV Nguyễn Mạnh Hùng đã có một thế trận ngang ngửa, bám đuổi quyết liệt. Họ thực sự có cơ hội vượt lên, trước khi để thua sát nút 23/25.
Bước vào trận chung kết khi đã vượt chỉ tiêu HCĐ, HLV Nguyễn Mạnh Hùng xác định cho các học trò tinh thần thi đấu tự tin, thoải mái, miễn sao chứng tỏ được hết mình thay vì đặt nặng thành tích. Thế nhưng, các học trò, kể cả 2 cựu binh Hữu Hà và Xuân Thành chỉ thực hiện được phần nào điều đó. Dường như họ vẫn sợ hãi người Thái, dẫn đến tâm lý căng cứng. Phần nào đó chỉ chủ công trẻ tài năng Từ Thanh Thuận còn cho thấy phần nào khả năng vốn có của mình.
Một kỳ SEA Games thảm họa của các môn bóng
Dù thua Thái Lan ở chung kết, song tấm HCB của bóng chuyền nam cũng đã là điểm sáng hiếm hoi của nhóm các môn bóng. Việc lần thứ 8 liên tiếp “bảo vệ” được tấm HCB của bóng chuyền nữ đáng buồn hơn vui. Bóng đá nam cũng chỉ an ủi với tấm HCĐ. Cầu mây – môn thế mạnh ngày nào – thậm chí chỉ đoạt nổi 2 tấm HCĐ. Cầu lông chỉ giữ nổi 1 HCĐ thay vì 2 như ở kỳ Đại hội trước. Bóng bàn phải trầy trật và may mắn mới hoàn thành chỉ tiêu 1 HCB.
Càng thảm hơn với Tennis tay trắng rời Singapore, trong khi Bóng rổ cũng chưa có “vị” gì, và thứ hạng cao nhất của Golf chỉ là hạng 8 đơn nữ.
Khi đặt bên cạnh sự đột phá toàn diện của các môn cá nhân mới thấm thía sự tụt hậu, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát triển cả một nền thể thao của các môn bóng – nhóm môn luôn được quan tâm, đầu tư đặc biệt.
Rất bi hài vì 2 môn mang về HCV ở nhóm môn bóng, tập thể lại là 2 môn có tính phổ biến rất thấp, không nằm trong chương trình Olympic: Billiards và Bi sắt (mỗi môn giành 1 HCV).
Hà Thảo (từ Singapore)