Tự truyện Sir Alex kì 2: Bị vợ bắt nghỉ hưu
Tôi đã manh nha quyết định nghỉ hưu từ mùa đông 2012. Giáng sinh đến càng gần, tôi lại càng quyết tâm hơn.
“Sao ông lại quyết như vậy?” Bà vợ tôi, Cathy, hỏi.
“Mùa trước tôi đã thua giải đấu vào những giây cuối cùng. Tôi không thể chịu đựng một sự kích động nào tương tự nữa,” tôi nói. “Tôi mong có thể vô địch Premier League lần cuối, nếu có thể thì vào chung kết Cúp FA, hay Champions League lần nữa. Kết thúc như thế là trọn vẹn rồi”.
Cathy vừa mất người chị gái Bridget vào tháng 10 năm ấy và đang từng bước vượt qua khủng hoảng tâm lý. Cathy đón nhận quyết định của tôi với thái độ rất rõ ràng: nếu vẫn còn muốn làm thêm những việc khác thì tôi còn trẻ chán. Theo giao ước, tôi buộc phải thông báo quyết định nghỉ hưu trước ngày 31/3.
Nghe bài hát về Sir Alex
Khi tôi hãy còn chần chừ chưa biết nên nói với CLB vào thời điểm nào thì bất ngờ David Gill gọi điện. Đó là một ngày Chủ Nhật của tháng 2, anh ta hỏi liệu có sang nhà thăm một chút được không. “Tôi cá là ông ấy từ chức Giám đốc điều hành,” bà vợ Cathy của tôi nói giọng quả quyết. “Còn không thì chỉ có thể là ông bị sa thải thôi”. Quả vậy, David đến để thông báo là anh ấy sẽ thôi việc vào cuối mùa. “Trời đất ơi, David”, tôi nói. “Tôi cũng vừa ra quyết định như anh vậy”.
Vài ngày sai đó, David lại gọi đến, lần này để thông báo là nhà Glazer sẽ gọi. Người liên lạc là Joel Glazer. Tôi cam đoan với anh ta là việc nghỉ hưu của mình hoàn toàn độc lập với quyết định của David. Tôi bảo mình đã quyết từ tận Giáng sinh và giải thích lý do cặn kẽ. Cái chết của chị gái Cathy đã làm thay đổi hoàn cuộc sống của chúng tôi. Vợ tôi cảm thấy cô độc khi mất đi người thân thiết nhất. Joel hiểu điều đó và chúng tôi đồng ý sẽ gặp nhau tại New York. Ở đó anh ta cố ra sức thuyết phục tôi đổi ý lần cuối. Tôi bảo mình xin tâm lĩnh thiện ý ấy, nhưng vẫn giữ nguyên ý định.
Ferguson và vợ khi ông nhận chức CBE vào năm 1995
Không còn cách nào khác, Joel đành phải cám ơn những cống hiến của tôi và chuyển sang đề tài tìm người kế nhiệm. Rất nhanh chóng chúng tôi đi đến sự đồng thuận với cái tên David Moyes. David cũng được vời sang Mỹ để thảo luận. Nhà Glazer không muốn tin đồn tôi nghỉ hưu lan tràn quá nhiều trước khi thông tin chính thức được xác nhận và muốn gút luôn HLV mới trong vài ngày.
Người Scotland chúng tôi có một điểm chung: sự kiên định đến mức gần như không thể lay chuyển. Khi người Scotland rời quê hương, họ chỉ có duy nhất một mục tiêu trong đầu: phải thành công. Họ không chạy trốn quá khứ mà họ hướng đến một tương lai tốt hơn. Bạn có thể thấy điều ấy ở mọi nơi có người Scotland, đặc biệt ở Mỹ và Canada.
Người Scotland ở hải ngoại cũng không thiếu tính hài hước. David Moyes càng không. Trong công việc, người Scotland có một phẩm chất vô giá: cực kỳ nghiêm túc. Mọi người vẫn nói với tôi: “Sao tôi chả bao giờ thấy ông cười trong trận đấu vậy”. Câu trả lời của tôi: “Tôi vào sân để thắng trận đấu, đâu phải để cười”.
David cũng có phẩm chất tiêu biểu ấy. Tôi biết rõ gốc gác và xuất thân của anh ấy. Bố David làm HLV cho Drumchapel, cũng là CLB mà tôi chơi thời niên thiếu. Họ luôn xem trọng bầu không khí gia đình. Tôi không bảo đấy là lý do mình thuê một ai đó, nhưng để bổ nhiệm những vị trí cấp cao, bạn phải ưu tiên cho những người có nền tảng tốt hơn. Tôi rời Drumchapel năm 1957, khi bố của David hãy còn là một thanh niên cơ, không thể gọi là có quen biết, nhưng tôi biết chuyện gia đình họ.
Nhà Glazer thích David. Vừa gặp là ấn tượng ngay. Ưu điểm đầu tiên: David nói chuyện rất thẳng thắn. Vấn đề ai thay thế tôi mau chóng giải quyết. Vấn đề thứ 2: tôi sẽ nghỉ hẳn, không can dự vào bất kỳ công việc gì của David. Sau 27 năm ròng rã, tại sao tôi lại còn muốn dính thêm vào bóng đá nữa cơ chứ. Tôi sẽ bỏ toàn bộ sự nghiệp của mình lại sau lưng, không chút tiếc nuối. David cũng sẽ không gặp vấn đề gì trong việc tiếp nối truyền thống của chúng tôi. Ở Everton anh ấy nổi tiếng là một HLV biết nhìn người, lại chơi chứ bóng đá hấp dẫn. Ở United cứ tiếp tục như thế, nhưng thêm cái là được ký với những cầu thủ ở đẳng cấp cao hơn mà thôi.
Tôi cứ liên tục bảo mình: đừng có tiếc nuối với quyết định của mình. Thất thập rồi, mọi thứ sẽ xuống rất nhanh, sức khỏe cũng như đầu óc. Nói vậy chứ cũng chả có thời gian mà tiếc. Tôi lại bận rộn với những dự án ở Mỹ và các nơi khác. Tôi sẽ bước vào những thử thách mới ngoài bóng đá. Công việc khó nhất bây giờ chính là thông báo tin ấy với các cầu thủ và Ban huấn luyện của mình.
Theo 24h