Người lớn chào thua cô bé lớp 3 chạy 10km ở Hà Giang Marathon
Cô bé 9 tuổi Nguyễn Phạm Diệu Anh khiến các khán giả có mặt tại vạch đích cảm thấy thích thú ngạc nhiên vì đã về đích sớm trong khi nhiều người lớn còn đang "trầy trật" chạy bộ chậm rãi trên đường.
Nhoẻn miệng cười hồn nhiên sau khi chạm đích, Nguyễn Phạm Diệu Anh chẳng có dấu hiệu mỏi mệt sau khi chạy bộ 10km vượt đường đèo dốc giải Hà Giang Marathon như nhiều VĐV khác.
>>> Những hình ảnh và câu chuyện đặc biệt tại Ha Giang Marathon 2018
>>> Đứng hình trước những cô gái H'Mông tại Ha Giang Marathon 2018
>>> Ha Giang Marathon 2018: VĐV hạnh phúc chinh phục cung đường hạnh phúc
Cô bé 9 tuổi Nguyễn Phạm Diệu Anh một mình trên đường chạy 10km. Ảnh: Hải Đăng
Theo kết quả ghi nhận của BTC, Diệu Anh hoàn thành 10km trong 1 giờ 22 phút 21 giây, xếp hạng Nhất lứa tuổi dưới 16. Đây là thành tích không phải dễ dàng ngay cả đối với một người trưởng thành ít tập luyện thể thao trên đường chạy nhiều dốc. Đáng ngạc nhiên hơn, cô bé hiện đang học lớp 3 trường Nam Thành Công này mới chỉ 2 lần tập chạy bộ với mẹ ở cự ly ngắn chỉ khoảng 1-2km.
"Ban đầu chỉ có tôi chạy 42km và cho con đi cùng lên Hà Giang đợt này. Tôi thậm chí còn chưa bao giờ chạy trước đó". Chị Phạm Diệu Hương, mẹ của bé Diệu Anh, kể. "Tôi đăng ký cự ly marathon vì muốn được một lần đi qua con đường Hạnh Phúc huyền thoại vốn chỉ biết qua phim ảnh. Sau đó thì cả cháu và ông đều đăng ký 10km để cổ vũ cho tôi".
Vì cự ly 42km xuất phát lúc 5 giờ sáng mà chị Diệu Hương vừa chạy vừa đi bộ mất hơn 8 tiếng đồng hồ (về đích sau 12 giờ trưa) nên "Nghé", tên thường gọi ở nhà của Diệu Anh, thừa rất nhiều thời gian để chờ đợi mẹ. Thậm chí, runner nhí còn chạy vượt luôn cả ông ngoại, người cũng chạy cùng cự ly 10km.
"Ông cháu kể lại, mới được nửa đường thì đã thấy cháu chạy một mình quay lại rồi (các VĐV chạy đến điểm giữa 5km thì quay lại về điểm xuất phát). Cháu không thể lên nhận giải sau đó vì còn nhiều bài tập phải làm. Cả hai ngày thứ 7 và Chủ nhật ở trên xe, cháu không có thời gian làm bài".
Gia đình chị Hương cũng nằm trong số ít ỏi các gia đình có tới 3 thế hệ cùng tham gia một giải chạy. Theo mẹ bé, Diệu Anh là người tự lập, có tính cách quyết đoán từ bé, không sợ điểm kém và dám chịu trách nhiệm. "Chạy bộ như vậy cháu không khóc vì mệt nhưng khi về Hà Nội lại khóc vì không làm kịp các bài được giao dù mẹ bảo sẽ xin phép cô giáo".
Do có khuôn mặt và dáng chạy "ăn hình" nên Diệu Anh được rất nhiều tay máy của giải và Webthethao chụp ảnh dọc đường chạy. "Khi tôi về đích hỏi, cháu bảo còn có thể chạy nhanh hơn nhưng vì bị chụp ảnh nhiều nên chạy không nhanh lắm. Ở các trạm trên đường, các cô tình nguyện viên (TNV) còn dội nước vào mặt vì sợ cháu sốc nhiệt".
Trong khi Diệu Anh vô địch nhóm tuổi dưới 16 cự ly 10km thì mẹ bé lại bị DNF (không hoàn thành) do về đích quá giờ cut-off time (7 giờ đồng hồ kể từ lúc xuất phát) do đi bộ kèm một người bạn bị chuột rút (bỏ cuộc ở km37).
"Đối với tôi, marathon là cuộc chạy một mình, vừa chạy vừa cảm nhận, lắng nghe cơ thể. Tôi cũng ngạc nhiên trong điều kiện như vậy tôi vẫn có thể chạy tốt. Tôi không quá quan trọng chuyện nhận huy chương mà tôi thích tinh thần chạy bộ ở giải chạy marathon khi con người gần với nhau hơn qua từng cái chạm tay, từng ánh mắt nụ cười động viên, khích lệ nhau".
Dù chạy (đi bộ) quá giờ qui định song chị Hương nhất quyết không lên xe mà muốn tự mình trải nghiệm hết cung đường 42km. Chính vì thế, hai "sweeper" Mai Ngọc Anh và Nguyễn Tiến Việt (thành viên BTC giải chạy chốt đoàn đua) luôn kè kè đi bên cạnh cho đến khi về đích.