Bông hồng cho Ronaldo
Trận hôm qua giữa Bồ Đào Nha và Tây Ban Nha ai xem thì chưa hẳn là hay đâu. Ronaldo đá vật vờ, 3 bàn thì 1 là tiểu xảo, 1 là từ tình huống cố định.
Đấy ông nào ngủ mà sáng nay muốn chém gió cho oai thì hãy nói như thế. Còn ông nào xem thì sẽ nói đơn giản là kịch tính kinh khủng.
Tôi chưa bao giờ ưa Ronaldo. Nói chung không ưa mấy ông bóng bẩy. Từ ngoại hình cho đến cách thi đấu, cách ăn mừng bàn thắng rất show-off. Không ưa. Đã thế còn lắm gái.
Ronaldo có cách ăn mừng rất show-off.
Cho đến khi xem phim tài liệu về hắn, mới thay đổi suy nghĩ. Đấy là một người lao động thực sự nghiêm túc, và xứng đáng được tưởng thưởng những thứ tốt nhất. Đơn giản bởi vì hắn luôn nỗ lực cao nhất, hơn cả cao nhất.
Kéo quần thi đấu lên một chút, và kéo đôi tất che bắp chân xuống một chút, thì đôi chân của Ronaldo sẽ là một trong những thứ kinh hoàng nhất mà bạn từng nhìn. Nó là những búi gân-cơ chằng chịt hơn cả đường dây điện ở phố cổ Hà Nội (và cũng như dây điện, một số sợi gân trong đó từng đứt rồi được nối lại). Ronaldo tập điên cuồng như con tôi hồi mới biết đi, và ăn uống chỉn chu từng milimet như mẹ tôi nấu cỗ cúng. Đó là một gã khắc kỷ đến mức bệnh hoạn, tự hành hạ mình với từng sai lầm nhỏ nhất, cũng như tự đặt ra các mục tiêu khùng đến mức - khi hắn thực hiện được, thì cũng là lúc chúng ta đọc được chúng trên trang nhất các tờ báo thể thao.
Rô điệu rất hay vén quần lên cao như thể khoe từng cơ bắp chân cho chị em thấy.
Cho nên, đêm qua khi Ronaldo ghi liền 3 bàn, tôi thấy hạnh phúc. Bởi vì có ai đó trên đời này cuối cùng cũng chứng minh rằng, cứ làm theo cách mình nghĩ, đi theo hướng mình chọn, kể cả lầm lũi, kể cả khắc kỷ, kể cả trầy trật, kể cả bị những định kiến căm ghét, thì rốt cuộc đó vẫn là con đường của riêng mình.
Đây là mùa World Cup cuối cùng của Ronaldo. Hắn đã già rồi (và một số bộ phận trên cơ thể hắn - như đầu gối chẳng hạn - thì thậm chí đã là đồ phế thải). Bất kể phần còn lại hành trình của Bồ Đào Nha tại World Cup năm nay ra sao, thì Ronaldo đã có trận đấu của mình. Chỉ riêng trận đấu này, đã là quá đủ.
Và cho 1 tuần chửi bới cắn xé nhau điên cuồng cả trên mạng lẫn ngoài đời, người Việt Nam cuối cùng cũng ngồi xuống để xem đá bóng. Vì thế, cám ơn Rô Điệu nhé!