Gạ điểm V.League, gạ tình trên không
Trend "Mày biết tao là ai không?" khởi nguồn từ chuyện một hành khách thuộc hàng VIP, đi hạng thương gia trên một chuyến bay của Vietnam Airlines bị nghi ngờ có hành vi sàm sỡ cô gái trẻ và tiếp viên trưởng.
Báo chí tường thuật ông này có biểu hiện say rượu và khi bị nhắc nhở đã quát lớn: “Mày biết tao là ai không?”. Bây giờ thì có lẽ cả nước biết ông là ai. Rõ ràng, cái ghế không làm nên phẩm hạnh thương gia. Người đàn ông đó chỉ là một kẻ “ưa sàm sỡ”, thô bỉ, nếu không nói là bệnh hoạn.
Lãnh đạo Cục hàng không sau đó cho biết là có tính đến phương án cấm bay đối với vị hành khách này.
Cấm bay là đúng, dù mức độ vi phạm chưa mang lại thiệt hại cụ thể về vật chất.
Trong bóng đá, hôm 30/7, cũng có một lệnh cấm khác, cấm hành nghề đối với ông Lê Văn Tú - HLV trưởng đội bóng đá bãi biển Khánh Hòa.
Tôi nghĩ hai vụ việc này có nhiều điểm tương đồng. Nếu người đàn ông kia có ý sàm sỡ, gạ tình thì ông Tú đã gạ điểm, gạ dàn xếp tỉ số. Người bị gạ, nếu giống như cô gái nghiêm túc thì rõ ràng làm sẽ cảm thấy rất bị xúc phạm.
Vấn đề là chuyện gạ dàn xếp tỉ số này là cá biệt hay là giọt nước tràn ly. Oái oăm ở chỗ, một HLV Khánh Hòa khác là ông Võ Đình Tân cũng mới hé lộ chuyện xin-cho điểm ở V.League như cơm bữa.
Lệnh cấm hành nghề 2 năm đối với ông Lê Văn Tú có thuyết phục? Mức độ vi phạm của ông Tú cũng mới dừng lại ở chuyện “gạ gẫm”, chưa gây thiệt hại cụ thể nào. Cái thiệt hại chính là lòng tin, lòng tin vào sự trong sạch tưởng chừng đã từng tồn tại ở bóng đá Việt, cả bóng đá sân cỏ, bóng đá bãi biển lẫn futsal.
Tất nhiên, quyết định nào cũng cần căn cứ vào những quy định đã ban hành. Vị khách thích sàm sỡ kia có thể sẽ bị phạt hành chính, hoặc bị cấm bay có thời hạn. Ông Tú thì cũng chỉ sau hai năm lại có thể trở thành HLV.
Thế nhưng, đã đến lúc những trường hợp thế này cần làm nghiêm hơn, để răn đe hoặc ít nhất để cho những ai có ý định sàm sỡ gạ tình hay gạ tỉ số đều phải chùn lại.
Vì thế hãy cấm bay với vị khách thương gia và cấm hành nghề vĩnh viễn với ông Lê Văn Tú. Bởi vì trong mắt đa số, họ đã là những người không còn đủ tư cách để ngồi ở những chỗ lẽ ra phải được mọi người nể phục.