“Nữ hoàng đi bộ” Nguyễn Thanh Phúc: Giọt nước mắt chảy ngược và “ván bài” vì con
Dằn vặt và trăn trở
14 năm theo nghiệp đi bộ. Nguyễn Thanh Phúc trải qua mọi thăng trầm của nghiệp thể thao. Đổi lại, Phúc chưa có một vị trí xứng đáng với công sức ngần ấy năm. Giấc mơ vào biên chế ngành thể thao vẫn chỉ là mơ ước. Khi thể thao không đủ sức níu kéo về mặt kinh tế, cô gái nhỏ nhắn gốc Đà Nẵng có ý định chuyển nghề.
Phúc bảo: “Nhiều đêm dằn vặt lắm mới đi đến quyết định nghỉ nghiệp đi bộ. Bởi khi lập gia đình rồi sinh con, chỉ mong kiếm công việc nào ổn định kinh tế để lo cho gia đình. Tôi cũng đã hướng mình theo công việc khác”.
Thế rồi, cơ duyên đưa đẩy Phúc trở lại với bộ môn đi bộ. “Sau cưới tôi lên cân nhiều quá, ban đầu tập luyện cũng chỉ vì giảm cân. Nhưng rồi, khi giảm số cân mong muốn, sức bền nó giống như lúc chưa có gia đình, tôi lại có ý định quay lại. Khi lấy lại cân nặng, sức lực thì các chỉ số tập luyện của tôi được khoảng 80% so với thời xưa”, Phúc trải lòng.
Với Phúc, khi đã lập gia định, có con, câu chuyện trở lại không hẳn vì đam mê mà còn vì cơm áo gạo tiền. Phúc giãi bày: “Hiện tại, tôi chưa có điều kiện có nhà riêng. Mong muốn quay lại tập luyện để có ngôi nhà riêng. Tôi chỉ hy vọng những gì tôi hy sinh, chịu đựng sẽ có kết quả tốt. Tất cả cũng vì con nên mới đi”.
Trở lại, Phúc xác định phải đánh đổi. Đó là xa con gái cưng như “cơm bữa”. Nhiều lúc, Phúc phải đấu tranh tư tưởng để sống với đam mê và cũng là để tìm nguồn sống cho cả gia đình.
“Đã là người mẹ thì luôn muốn gần con để chăm sóc con. Cho dù bà, ông, dì, cậu không bằng chính bờ vai mẹ. Đấu tranh tư tưởng để xa con rất khó. Khi tập tôi luôn cháy, vắt kiệt sức ngoài sân nhưng khi về nhà, cảm giác đi tập lại rất lâu, nằm qua, nằm lại, điện thoại rồi ngắm hình con. Tôi lo đủ thứ. Chỉ cần bé sổ mũi, té thì lo lắm.
Lập gia đình, người đàn ông mạnh mẽ nhưng có người vợ ở nhà yên tâm hơn. Nhưng tôi ngược lại. Có ba nhưng cũng phải chính tôi chăm sóc. Tôi nghĩ vì con mới quay lại vì gặp khó khăn trong kinh tế.
Nhiều lần tủi thân, thương con khóc. Hồi xưa mạnh mẽ nhưng khi làm mẹ rồi thì hai năm trở lại đây, làm gì làm, mệt như thế nào mà khi về nhà ôm con thì mọi mệt mỏi đều tan biến.
Khi tập về ăn thấy thiếu chồng, thiếu con, ăn gì, uống sữa cũng lo. Ở nhà con có uống, có ăn được không. Cứ điện thoại liên tục. Uống có được 50ml, 100ml không. Con uống được rất mừng, con có việc gì mình xót, con kiến cắn cũng đau.
Cảm giác tối ngủ ôm con, vuốt ve, tắm rửa là điều thiêng liêng. Nhiều lúc nằm ngủ cứ nghĩ, mình đi kiếm tiền đánh cược cuộc chơi. Nếu quay lại tập luyện, xa chồng xa con, con thiệt thòi nhưng khi phạm quy thì đổ sông đổ biển hết”, Phúc trút bầu tâm sự mà nước mắt chỉ chực chờ chảy ra. Để chuẩn bị cho chiến dịch SEA Games 30, Phúc cùng tổ đi bộ tập huấn ở Phan Thiết (Bình Thuận). Sau đó tức tốc di chuyển sang Philipines để tham dự. Quãng thời gian xa con được tính khoảng hơn 100 ngày. Với một người mẹ, lại sống nội tâm, Phúc như bị cào xé giữa lằn ranh của những suy nghĩ và lựa chọn.
Đặt cược ván bài vì…con
Với Phúc, trở lại thi đấu như một ván bài. “Nhiều đêm ngủ không được. Đôi lúc suy nghĩ về nhà làm lương ba cọc ba đồng nhưng gần con cái. Ấy vậy, tôi muốn con có cuộc sống tốt hơn, có điều kiện như bao đứa trẻ khác vì tôi vẫn chưa vào biên chế nên phải suy nghĩ nhiều. Nghĩ nhiều quá cũng không hay. Bởi vậy, bản thân tôi tự nhủ phải nghĩ theo hướng tích cực”, Phúc chia sẻ.
Và thế là, Phúc lao đầu tập luyện với hy vọng mang tấm HCV về ở kỳ SEA Games 30 lần này, như là cách để khẳng định chính mình và cũng là con đường để hy vọng vào tương lai mới.
Ấy vậy, khó khăn luôn song hành với cô gái nhỏ nhắn này. Ở các kỳ SEA Games trước, bộ môn đi bộ nữ có cự ly 20km nhưng năm nay đưa xuống 10km, không thuộc sở trường của Phúc.
“Khi đưa xuống 10km thì đòi hỏi tốc độ phải cao. Tôi cũng gặp trở ngại vì đã có tuổi cũng như vừa mới sinh con, sức lực không khỏe như trước”, Phúc giãi bày.
Nhưng với Phúc, mọi đau đớn, khổ hạnh cô đều đã trải qua. Thế nên, Phúc tự nhủ, khó mình thì cũng khó người. “Chuẩn bị cho SEA Games, tôi cũng như toàn tổ đang nỗ lực tập luyện. Đối thủ của Đông Nam Á gặp hết rồi, mình may mắn là thi đấu quốc tế nhiều nên có kinh nghiệm. Môn đi bộ không nói trước được điều gì.
Các bạn ấy chưa lập gia đình nên tập trung cho môn này. Với tôi, lập gia đình và có con rồi thì cũng hơi bất an. Thường mẹ xa con lâu ngày thì tâm lý chi phối rất nhiều.
Tuy nhiên, khi xuống 10km thì khó mình khó ta. Tôi chỉ chú tâm tập luyện trong SEA Games này còn các yếu tố như thời tiết, cự ly, đều giống nhau cả”.
Với đặc thù riêng của môn đi bộ, Phúc xác định: “Dù có tập tốt nhưng chỉ đến khi huy chương trao trên cổ mới gọi thành công chứ trên đường đi tôi không nghĩ mình thành công. 10km mà tôi đi 9.9km tốt nhưng 100m lại vẫn có thể bị tước quyền. Đó là đánh cược cuộc chơi.
Qua đại hội vừa rồi, mọi người kỳ vọng tôi có thể tranh chấp huy chương. Giới chuyên môn kỳ vọng nhiều. Áp lực công việc, áp lực tư tưởng, chỉ mong thành công để niềm vui trọn vẹn. Ván bài này không biết phiêu quá hay không. Mình thi một nội dung mà nếu thất bại thì mất trắng. Bao nhiêu trao hết ở đó. Nhưng thôi, cứ nghĩ về hướng mặt trời, về những gì tích cực nhất”.