Ba chị em vật giành HCV SEA Games 33: “Bố đã xa chúng con thật rồi!”
Rạng sáng 22/12, trong căn nhà nhỏ nơi quê nhà, Mỹ Hạnh, Mỹ Trang và Mỹ Linh nắm chặt tay bố lần cuối. Bàn tay từng chai sạn vì mưu sinh, từng siết chặt tay con trong những ngày đầu chập chững theo nghiệp thể thao, nay chỉ còn run rẩy rồi lặng lẽ buông xuôi.
Không còn những lời dặn dò quen thuộc, không còn ánh mắt lặng lẽ dõi theo từng bước con gái, hơi thở của cha khẽ tắt, để lại khoảng trống không gì có thể lấp đầy.
“Cha ơi, bóng cả cây cao che chở… chúng con mất cha thật rồi”, Mỹ Hạnh như xé toạc lòng mình.
Chỉ bốn ngày trước đó, vào 18/12, ba chị em đã viết nên trang sử đặc biệt cho thể thao Việt Nam. Trong cùng một ngày thi đấu, Mỹ Hạnh, Mỹ Trang và Mỹ Linh cùng giành HCV môn vật tự do nữ.
Lần đầu tiên trong lịch sử SEA Games, ba chị em ruột cùng đứng trên bục cao nhất của một kỳ đại hội khu vực.
Giữa niềm vui vỡ òa, nước mắt vẫn rơi. Mỹ Hạnh nghẹn lời: “Chiến thắng này, chúng con xin dành tặng bố. Bố ơi, chúng con đã làm được rồi!”. Mỹ Linh nức nở: “Ba ơi, chúng con đã mang HCV về cho ba!”.
Những tấm huy chương lấp lánh ấy không chỉ là vinh quang, mà còn là món quà cuối cùng ba chị em gửi đến người cha đang từng ngày chống chọi bệnh tật nơi quê nhà.
Kết thúc thi đấu, họ vội vã trở về Huế, chỉ mong kịp khoe với bố thành quả của bao năm đổ mồ hôi, nước mắt, của những buổi tập đến kiệt sức và những tháng ngày thiếu thốn. Nhưng thời gian đã không chờ đợi.
Ba tấm HCV giờ đây trở thành kỷ vật thiêng liêng, vừa là niềm tự hào rực rỡ, vừa là nỗi đau khôn nguôi. Vinh quang đã đến, nhưng người cha, điểm tựa lớn nhất đời họ, đã thật sự ra đi.
