Bức tâm thư của cựu cầu thủ MU vừa theo Công Vinh đến V.League
Rodrigo Possebon là cái tên được các CĐV Việt Nam nhắc đến nhiều nhất trong ngày 7/1, sau khi cựu tiền vệ của MU trở thành tân binh tại CLB TP.HCM. Webthethao xin giới thiệu toàn văn tâm sự của cầu thủ từng là đồng đội của Cristiano Ronaldo.
Manchester, tháng 9/2015.
Đây là lần đầu tiên tôi trở lại Anh kể từ khi rời Manchester United vào năm 2010. Tôi là một tiền vệ, 26 tuổi và đang tìm kiếm một CLB để khoác áo. Tôi vừa trải qua mấy đợt thử việc tại một số đội bóng thuộc Championship.
Tôi đáp máy bay tới đây từ thành phố quê hương Porto Alegre, phía nam Brazil. Sự nghiệp chơi bóng của tôi bắt đầu tại Internacional, đội bóng đã giành Cúp Liên lục địa khi tôi thuộc biên chế đội trẻ của họ. Rất nhiều ngôi sao đã xuất thân từ lò đào tạo của Internacional: Pato, Oscar, Nilmar, Fred, Sandro và Lucio.
15 tuổi, tôi được rỉ tai rằng một tuyển trạch viên MU đang theo dõi sát sao chân cẳng của mình tại các giải trẻ Brazil. Ngay từ lúc bé xíu, tôi đã nuôi quyết tâm gia nhập một CLB lớn tại châu Âu. Tuy nhiên, tôi không thể ngờ là chuyện đó lại xảy ra sớm như vậy.
John Calvert Toulmin, vị tuyển trạch viên mà chúng ta vừa nói đến, đã nỗ lực liên lạc với Internacional. Chỉ có điều, đội bóng của tôi lại từ chối đàm phán. Họ bảo tôi còn quá nhỏ. Sau 1 năm, Internacional thấy rằng tôi thực sự muốn gia nhập MU và họ không thể làm gì. Tôi đến Manchester hai lần, để tham quan và gặp gỡ mọi người tại MU, trước khi hợp đồng chính thức được ký.
Tôi chỉ 17 tuổi và những trải nghiệm tại MU là thứ mà tiền bạc không thể mua nổi. Đó là thời khắc đẹp nhất trong cuộc đời đá bóng của tôi. Tôi được hít thở bên cạnh một HLV huyền thoại và những cầu thủ hàng đầu thế giới.
Thời tiết Manchester không dễ chịu chút nào, nhưng tôi cảm thấy ổn với cuộc sống tại nước Anh. Tôi luôn tự nhủ rằng một khi ra nước ngoài, tôi phải làm quen với văn hóa và tập tục mới càng nhanh càng tốt. Suy nghĩ ấy giúp đẩy nhanh quá trình hòa nhập. Tôi thích fish and chips (món ăn truyền thống của người Anh, gồm cá và khoai tây chiên), nhưng không phải với mọi loại nước sốt.
Hai đồng hương Rafael và Fabio da Silva cũng có mặt tại MU vào thời điểm đó, nhờ vậy mà tôi cảm thấy như có một gia đình. Tôi thường xuyên la cà ở nhà họ. Chúng tôi rất thân thiết với nhau. Tôi cũng quan hệ tốt với Anderson nữa. Cristiano Ronaldo quả là một chàng trai tử tế, luôn sẵn lòng giúp đỡ, trò chuyện, khuyên nhủ và thân thiện với bọn tôi.
Tôi cố thích nghi thật nhanh và tập trung vào bóng đá. MU tạo điều kiện tối đa cho tôi phát triển sự nghiệp. Tôi dồn hết sức lực, tâm trí vào các buổi tập và các trận đấu, học hỏi từng ngày từ những tài năng xung quanh.
Bóng đá Anh hoàn toàn khác biệt so với Brazil, từ chiến thuật, con người cho đến mặt cỏ. Nhịp độ trận đấu, những đường chuyền và sự di chuyển đều nhanh đến chóng mặt. Ở Brazil, các cầu thủ có nhiều thời gian với trái bóng hơn, chưa kể khí hậu ấm áp và cỏ cũng dày hơn. Tất cả những yếu tố ấy khiến cho trận đấu tại Brazil chậm hơn, nhưng không hề dễ dàng hơn ở Anh. Chỉ là khác biệt mà thôi.
Đến Manchester từ lúc trẻ giúp tôi xử lý mọi thứ tốt hơn. Tuổi càng cao thì càng khó điều chỉnh lối sống. Tôi không phải thay đổi phong cách chơi vì MU chọn tôi chính vì những gì tôi đã thể hiện trên sân bóng. Nhưng tôi vẫn phải điều chỉnh và thích nghi.
Sau 6 tháng, tôi bắt đầu được tập cùng đội 1, ở cấp độ cao nhất với những hảo thủ như Cristiano Ronaldo, Paul Scholes, Rio Ferdinand, Rooney, Anderson, anh em nhà Da Silva, Van der Sar, Vidic, Giggs, Tevez và rất nhiều gương mặt nữa. Fletcher, O'Shea, Wes Brown là những người hết sức hài hước và ân cần với tôi.
Sir Alex Ferguson cực kỳ cởi mở với các cầu thủ trẻ. Ông ấy luôn hỏi han rằng mọi chuyện ra sao hoặc tôi có cần bất cứ thứ gì không. Năm 2008, khi vừa MU giành chức vô địch Champions League, tôi được phép bay sang Johannesburg tham gia màn tập huấn trước mùa giải cùng đội 1. Tôi đã chơi 2 trận giao hữu tại đó. Thật là một trải nghiệm tuyệt diệu. Lần đầu tiên trong đời tôi được đến châu Phi và lần đầu tiên trong đời tôi được thi đấu trong thành phần đội 1 của MU.
Các trận đấu tại Johannesburg kết thúc tốt đẹp và tôi được vào sân thay người trong trận mở màn Premier League. Giggs được rút ra nghỉ. Tôi nhìn quanh, trên băng ghế dự bị có mỗi mình tôi là tiền vệ. HLV gọi tên tôi. Có 75.000 CĐV trên khán đài và không có nhiều thời gian để suy nghĩ. Tôi vào sân. Khi được đá bên cạnh những cầu thủ xuất sắc, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn hẳn. Vấn đề là phải đưa ra những quyết định đúng đắn. Rio đã chỉ dẫn tôi rất nhiều trên sân. Tôi cảm thấy vô cùng ấn tượng. Không thể tin được là anh ấy phải tập trung thi đấu ở mức độ cao nhất mà vẫn dành được thời gian khuyên nhủ tôi.
Tôi nhảy lên đội 1 với thể trạng hoàn hảo. Thật không may là trong bóng đá, bạn không thể hoàn toàn tránh được những chấn thương. Tôi dính phải một cú vào bóng khủng khiếp ở trận gặp Middlesbrough. Pha bóng ấy tưởng chừng đã làm gãy chân tôi như cảm giác ban đầu của mọi người. Ơn Chúa, chân tôi không gãy. Tôi chỉ bị một vết cắt sâu và 1 tháng sau tôi đã có thể trở lại. Nghiệt ngã thay, 1 tháng không phải là quãng thời gian ngắn ngủi trong bóng đá, nhất là khi tôi đang trên đà tiến bộ.
Sir Ferguson nổi điên với pha bóng ấy. HLV trưởng Gareth Southgate bên phía Middlesbrough đã phải công khai xin lỗi. Sự nghiệp của tôi tại MU không bao giờ còn được như trước. Tôi bắt đầu lưu lạc khắp nơi. Qua Bồ Đào Nha khoác áo Braga, quay về Brazil rồi lặn lội tới tận Bahrain. Nhưng tôi vẫn giữ được khát vọng cháy bỏng là được trở lại Anh để tiếp tục chơi bóng. Tôi vẫn nghĩ rằng chẳng có nơi nào tốt hơn ở đây, về mọi khía cạnh. Chất lượng của các hạng đấu, các CLB, cơ chế quản lý, cấu trúc, tinh thần và môi trường bóng đá, tất cả đều tuyệt hảo. Tôi yêu các CĐV, các thành phố cũng như chất lượng cuộc sống tại Anh. Vậy nên tôi đã trở lại và tìm kiếm một đội bóng…”.
*Trên đây là bài viết của Rodrigo Possebon, đăng trên Yahoo Sports vào tháng 9/2015 khi cầu thủ này quay lại Anh tìm một CLB để đầu quân trong hoàn cảnh đang thất nghiệp.