Chuyện xưa, chuyện nay và nỗi buồn thập kỷ
“Cuộc chiến” giữa Hải Phòng và SLNA bây giờ không còn khiến người ta như ngồi trên đống lửa về sự bất an nữa. Nhưng, sự an toàn mà cả hai đội tạo ra trên các khán đài lại khiến khán giả nhàm chán, thậm chí thất vọng, trong nỗi hồ nghi với thứ bóng đá “tình nghĩa”.
Nhắc đến cặp đấu Hải Phòng – SLNA, người ta chưa thể quên được những ám ảnh kinh hoàng về trận cầu cách đây gần 1 thập kỷ trên sân Vinh. Máu đã đổ, có cổ động viên đã phải vĩnh viễn ra đi. NHM xứ Nghệ thời kỳ ấy nói với nhau rằng, nợ máu phải trả máu; và đó là lý do, mùa giải 2009, CĐV Hải Phòng bị chặn lại, không thể tới được sân Vinh để cổ vũ đội nhà.
Nếu không có sự can thiệp kịp thời của lực lượng an ninh Nghệ An, thì không hiểu số phận của hàng trăm CĐV Hải Phòng trong chuyến đi ấy sẽ như thế nào. Đáp lại điều ấy, khi SLNA làm khách tại Lạch Tray, lúc xe chở cả đội vừa tới khách sạn đã nhận phải cơn mưa đá từ khán giả Hải Phòng. Riêng CĐV xứ Nghệ thì 2-3 mùa giải sau đó, không một ai dám bén mảng tới Lạch Tray.
Có những hiềm khích về mặt hậu trường nhưng đó là thời kỳ mà các trận đấu giữa SLNA – Hải Phòng có một sức hút kỳ lạ. Dù là ở Vinh hay Lạch Tray, trận đấu bao giờ cũng chật cứng khán giả và cầu thủ vì cái tôi, niềm tự hào địa phương, cũng đá với tinh thần của những “cảm tử quân”.
Cùng với thời gian, “vết thương” cũ cũng lành và những “cuộc chiến” trên khán đài thưa dần, thưa dần; cho đến khi không ai nhớ đến những nỗi đau trong quá khứ nữa.
Mối bang giao được thiết lập và các trận đấu giữa hai đội không còn diễn ra trong sự bất an. Thế nhưng, nghịch lý ở chỗ, khi những thay đổi diễn ra ở cấp thượng tầng, khán giả lại không còn được chứng kiến những trận cầu nảy lửa giữa hai đội.
Người xứ Nghệ xuất hiện nhiều hơn ở Lạch Tray và đằng sau đó là những xì xào, bàn tán liên quan đến mối quan hệ đặc biệt giữa lãnh đạo đôi bên. Điển hình là trận đấu cuối mùa giải năm ngoái trên sân Lạch Tray, khi SLNA đá như “thả cửa” để Hải Phòng ghi nhiều bàn thắng, hòng vượt lên trên HN.T&T trong cuộc đua vô địch.
Bởi những đôi chân cứng, khi chịu áp lực, Hải Phòng đã không thể ghi quá nhiều bàn thắng để vô địch, nhưng đó là trận đấu mà cả đôi bên cực kỳ mất điểm trong con mắt NHM; đặc biệt là đoàn quân xứ Nghệ.
Nói thế để thấy rằng, ở một khía cạnh nào đó, một số ít cá nhân ở SLNA đã không trân trọng nỗ lực hàn gắn “vết thương” mà rất nhiều con người, ở cả đôi bên đã nỗ lực hết mình trong một thời gian dài. Khi người ta “bắt tay” để đá bóng, thì khi ấy, họ đã không còn tôn trọng khán giả và những giá trị trong sáng của môn thể thao vua.
Gần 1 thập kỷ, khi thì nỗi lo trên các khán đài, lúc thì hồ nghi về những trận đấu “ơn nghĩa”; nhưng nếu được chọn, có khi người ta vẫn thích những giá trị cũ; bởi xét riêng trên sân cỏ, người xem được chứng những kiến trận đấu hay, của những con người toàn tâm phục vụ khán giả.
1-2 trận đấu gần đây giữa hai đội diễn ra trong sự thờ ơ của khán giả, đó là thất bại trong cách làm bóng đá của đôi bên.
Mong là người ta nghĩ, người ta hành động; để kết thúc hẳn nỗi buồn đã xuyên suốt gần 1 thập kỷ.