Cuộc chiến trong tuyệt vọng
(Thethao24.tv) – Một năm sau khi Thể thao 24h phản ánh về 10 năm bị bỏ quên của tuyển thủ quốc gia bị chấn thương ngay trên sân tập này, cuộc sống của Huệ đã đỡ hơn nhiều. Tuy nhiên, cuộc chiến vượt lên nghịch cảnh vẫn tiếp diễn trong sự bất lực và tuyệt vọng trước tật bệnh quái ác.
Ánh sáng của tình thương
Nếu như báo chí không lên tiếng, có lẽ giờ đây Lê Thị Huệ vẫn còn bị lãng quên trong cảnh bệnh tật và nghèo túng. Cả xã hội gần như dậy sóng trước tình cảnh bi đát của cựu đô vật xứ Thành và cùng chung tay chia sẻ, giúp đỡ. Nhờ thế, Huệ mới có được 3 tháng ra Hà Nội điều trị tại bệnh viện TTVN, hồi phục phần nào sức khoẻ và chứng chân tay co quắp. Nhờ thế, Huệ mới có được một ít tiền ủng hộ để chi dùng hàng ngày, nhất là cho việc mua thuốc. Một Mạnh Thường Quân giấu tên còn gửi tặng Huệ chiếc xe lăn chạy bằng ác quy thay cho chiếc xe lăn cũ không còn sử dụng được. Thậm chí, các nhà hảo tâm còn chung sức, góp tiền làm giúp đoạn đường vào nhà Huệ.
Huệ bảo, chính tình thương của mọi người đã giúp chị tìm thấy ánh sáng dưới đường hầm, ở thời điểm muốn buông xuôi tất cả. Chị thấy mình phải cố gắng sống tốt, trước hết để tự cứu mình sau đó không phụ tình cảm, sự chia sẻ đồng cảm của rất nhiều người. Mỗi khi cơ thể đau nhức đến mức tái tê không còn cảm giác, hay đầu nóng rừng rực tưởng như chẳng thể chịu đựng nổi, Huệ lại nhớ đến điều đó để trấn tĩnh và hồi tâm lại.
Cố mãi mà vẫn bất lực
Dù đã được điều trị tích cực, giờ cũng có tiền để mua thuốc chữa trị song điều Huệ nản nhất là tình trạng tật bệnh vẫn không có gì thay đổi. Chị vẫn đi lại vô cùng khó khăn, phải dùng nạng. Huệ vẫn chỉ quanh quẩn ở trong nhà, mỗi khi muốn ra ngoài lại phải ngồi xe lăn. Cứ thay đổi thời tiết, cựu đô vật lại đau khắp cả người, chân tay cứng đơ.
Bà Hường – mẹ Huệ – lúc nào cũng phải chảy nước mắt vì thường con khi ngày nào chị cũng nỗ lực tập đi với cái nạng từng bước, tự làm những việc cá nhân đơn giản mà cũng không nổi. Tay chân và mặt Huệ luôn có những vết thâm bầm, sước sát do bị ngã.
Mong ước lớn nhất của Huệ suốt 10 năm nay là làm sao sức khỏe khá lên, tự đi lại được, tự phục vụ bản thân vẫn chưa thành hiện thực.
Lê Thị Huệ không bao giờ chấp nhận bỏ cuộc nhưng cuộc chiến chống lại nghịch cảnh tàn phế của chị hãy còn dang dở và có thể không bao giờ thành công. Chính Huệ cũng cảm nhận rõ về sự bất lực và vô hiệu. Và giờ đây, dù muốn hay không, người ta lại phải nhắc lại chuyện buồn đau cũ. Giá như khi gặp nạn, Huệ được điều trị phục hồi tốt hơn, rất có thể tình cảnh đã không đến nỗi.
Cuộc sống chẳng tồn tại chuyện “giá như”, Huệ chấp nhận phận bạc của mình và chỉ mong ngành thể thao làm sao để không có ai rơi vào nghịch cảnh như mình.
Mấy hôm rồi, xem truyền hình thấy đưa tin cua – rơ Nguyền Thị Thà bị tai nạn thảm khốc trên đường đua, Huệ lại khóc ròng vì thương, thương cho Thà và thương chính mình.
Hà Thảo