350km dưới nắng gió Rayong để chạm khoảnh khắc vàng đầu tiên của Việt Nam ở SEA Games 33
Đối với bất kỳ đại hội thể thao nào, tấm huy chương vàng đều hết sức danh giá và ở SEA Games, điều giới truyền thông mong muốn cũng như hướng đích đến nhất chính là tấm HCV đầu tiên của đoàn thể thao Việt Nam.
Hành trình săn tấm HCV đầu tiên của đoàn thể thao Việt Nam tại SEA Games 33 bắt đầu từ một cuộc họp đêm lúc gần 23h ở Bangkok. Ngay sau lễ khai mạc, giới truyền thông Việt Nam tất bật phân tích, dự đoán, gửi những niềm trông đợi vào các môn võ như jujitsu hay taekwondo, những nội dung được xem có khả năng “mở hàng” cao nhất.
Tôi khi ấy cũng đã chuẩn bị tinh thần lên đường săn vàng ở môn bơi còn các đồng nghiệp đảm trách jujitsu, taekwondo. Thế nhưng một câu nói bất chợt vang lên giữa căn phòng: “Chắc gì bơi có vàng. Canoeing mới dễ có vàng đầu tiên đấy.”
Câu nói ấy khiến tất cả khựng lại. Canoeing? Ở tận Rayong, nơi cách Bangkok 170 km? Nhưng nghề báo thể thao đôi khi không cho phép mình chọn đường dễ. Tấm HCV đầu tiên luôn mang ý nghĩa đặc biệt, và để có được nó, hành trình nào cũng xứng đáng.
Tôi lập tức nghĩ đến Phạm Văn Giang, người bạn làm phân tích an ninh mạng tại Bangkok, quen từ trận Việt Nam gặp Thái Lan ở vòng loại World Cup 2022. Chín năm sống ở xứ Chùa Vàng khiến Giang gần như người bản địa. Chưa kịp trình bày đủ ý, Giang đã nhận lời: “Anh đi một mình khó lắm. Đất khách, lại tỉnh lẻ, để em đi cùng.”
Sáng hôm sau, 7h30, chúng tôi có mặt tại “bến xe” The Mall Lifestore Bangkapi – thực chất chỉ là bãi đỗ cạnh chợ, với bốn chiếc xe 16 chỗ đã cũ cùng một quầy bán vé nhỏ. Giang hỏi thăm bằng tiếng Thái nhưng do số lượng ghế ít nên đành phải đợi chuyến sau. Khoảng 2 tiếng sau, chúng tôi mới leo lên xe hướng về Pattaya, không phải để du lịch mà để trung chuyển.
Hai tiếng lắc lư trên cung đường cao tốc đã đến thành phố biển đông đúc. Vừa đặt chân xuống, chúng tôi lại phải vội vàng nhảy sang một chuyến xe đò khác chạy về huyện Ban Chang, tỉnh Rayong.
Nhưng chiếc xe này chỉ dừng ở đường lớn; để vào được trung tâm rowing và canoeing của quân đội Hoàng gia Thái Lan, chúng tôi phải đón thêm một chuyến xe nữa. Tổng cộng gần 7 tiếng di chuyển, qua những thị trấn ven biển, và những đoạn đường tưởng như chẳng có điểm dừng.
Xe chạy, điện thoại trên tay chúng tôi liên tục cập nhật tin từ Bangkok. Sự tiếc nuối nối tiếp nhau khi jujitsu rồi taekwondo đều hụt vàng. Ánh mắt Giang nhìn ra ngoài cửa kính đầy lo lắng: “Hôm nay phải có vàng, không thì buồn lắm anh ạ.” Câu nói nửa đùa nửa thật, nhưng cảm giác chờ đợi ấy bao trùm suốt quãng đường còn lại đến Rayong.
Khi đến trung tâm thi đấu, nắng hòa cùng gió Rayong không hề dễ chịu chút nào. Trên khán đài rộng, chủ yếu là CĐV chủ nhà, lác đác vài CĐV các nước, còn Việt Nam chỉ có duy nhất… Giang. Là người con Thủy Nguyên, quê hương của bộ môn canoeing, kayak, rowing Việt Nam, Giang theo dõi từng nội dung thi đấu với ánh mắt hồi hộp mà quen thuộc.
Bốn nội dung chung kết diễn ra khẩn trương, và khi thuyền đôi nữ 500m của Nguyễn Thị Hương – Diệp Thị Hương lao như mũi tên về phía đích, tôi thấy Giang đứng bật dậy, hai tay siết chặt. Đến khi cái tên Việt Nam vang lên ở vị trí số 1, Giang hét lớn, như trút hết mọi áp lực của 7 tiếng đường dài.
“Vui quá anh ạ! Cuối cùng chuyến đi này trọn vẹn rồi,” Giang nói, mắt đỏ hoe. Khoảnh khắc ấy, mọi mệt mỏi tan biến. Tấm HCV đầu tiên của đoàn Việt Nam là chiến thắng của các vận động viên, và cũng là phần thưởng cho hành trình không biết mệt của những người đi tìm nó.
Chúng tôi trở về Bangkok khi hoàng hôn đã buông xuống những dãy núi thấp của Rayong. Nhưng cuộc trở về cũng lắm truân chuyên. Xe khách đường cao tốc đã hết chỗ, chỉ còn xe “dù” hoạt động.
Chiếc xe liên tục dừng đón trả khách, chen chúc như xe miền Tây ngày cận Tết. 120 km mà đi gần 3 tiếng, lại không vào trung tâm thành phố. Hai anh em lại bắt thêm một chuyến nữa trong đêm, dài 20km đằng đẵng. Khi về đến nhà, đồng hồ chỉ đúng 23h, tròn một ngày cho hành trình săn vàng.
Trên cả chặng đi lẫn về, chúng tôi ngang qua sân bay quân sự U-Tapao. Một chiếc máy bay cũ, từng in dấu chiến tranh, được đặt ngay bên đường như nhắc người ta về những câu chuyện xa xưa của vùng đất này. Không có thời gian dừng lại, nhưng hình ảnh ấy, cùng ánh đèn vàng mờ của đường tỉnh lộ, khiến chuyến đi dài như một thước phim tài liệu.
350 km. Bảy chuyến xe. Nắng gió Rayong, bụi đường Pattaya, và tiếng reo duy nhất của một cổ động viên Việt Nam trên khán đài bé nhỏ. Nhưng thật hạnh phúc với khoảnh khắc Hương – Hương cán đích đầu tiên ở thuyền đôi 500m.
Chính những hành trình như vậy làm nên vẻ đẹp của những người làm thể thao: đi đến nơi không ai đi, đứng ở vị trí không ai đứng, và chứng kiến khoảnh khắc không ai khác được chứng kiến.
Và tấm HCV đầu tiên của SEA Games 33, với tôi, vì thế mà trở nên quý giá hơn bao giờ hết.
