Các tay vợt Việt kiều “đổ bộ” về nước: Làn gió mới hay hiện tượng cũ?
Có cả hàng “khủng” hạng 216 ATP
2 tháng cuối năm, tennis Việt Nam liên tiếp chứng kiến các tay vợt Việt kiều về nước với mục tiêu muốn gắn bó, đóng góp lâu dài cho quê hương. Trong đó, nổi bật nhất phải kể tới gương mặt 25 tuổi đang xếp hạng 216 ATP Daniel Nguyễn.
Tài năng mang 2 dòng máu Việt - Mỹ này, đang vươn lên mạnh mẽ trên con đường chuyên nghiệp này đã có một màn ra mắt không thể ấn tượng hơn khi xuất sắc lọt vào tứ kết giải Vietnam Challenger ngay tại TP.HCM. Nếu hoàn thành thủ tục để có thể khoác áo cho ĐTVN từ 2017, Daniel Nguyễn sẽ là người có thứ hạng, đẳng cấp cao nhất của tennis Việt Nam.
Tuy tên tuổi kém xa đàn anh Daniel Nguyễn song tay vợt sinh năm 1995 Artem lại “cập bến” quê cha theo cách đặc biệt hơn với quyết định chuyển hẳn về định cư, theo đuổi sự nghiệp tennis. Hiện tại, tay vợt cao tới 1m80 có bố người Việt mẹ người Ukraine đang tập luyện, thi đấu cho B.Bình Dương.
Tương tự như thế là trường hợp của Lian Trần, cô bé 13 tuổi có bố mẹ đều là người Việt đã “cập bến” TP.HCM, nơi có lực lượng nữ mạnh nhất nước.
Cơ hội đột phá
Trước đây, tennis Việt cũng đã từng có một vài trường hợp có tay vợt Việt kiều tại các giải đấu, hay kể cả trong màu áo ĐTQG. Tuy nhiên, chưa bao giờ, điều đó trở thành một xu hướng thực sự, với sự hội tụ đỉnh cao về nhiều mặt như bây giờ. Nếu các nhà quản lý huấn luyện tận dụng tốt, nguồn lực Việt kiều này sẽ có thể giúp cho tennis Việt có những bước đột phá tức thời cũng như lâu dài.
Trên thực tế, những Daniel Nguyễn, Artem, Lian Trần đã gần như ngay lập tức thổi một luồng sinh khí mới cho các giải đấu cùng môi trường tennis đang trong tình cảnh yếu kém, èo uột kéo dài tại Việt Nam. Thậm chí, chỉ một tay vợt nhí 13 tuổi Lian Trần với nền tảng kỹ thuật, thể lực tốt, phong cách thi đấu chuyên nghiệp đã mang đến sức hấp dẫn cùng tính cạnh tranh hiếm có cho cả một cuộc đấu quốc nội.
Quan trọng hơn là chính họ, nhất là một tay vợt đẳng cấp như Daniel Nguyễn, có thể góp phần thay đổi diện mạo, nền tảng cho cả môn. Đơn cử với Daniel Nguyễn đang xếp hạng 216 ATP cộng thêm bộ đôi tại chỗ Hoàng Nam – Hoàng Thiên, ĐTQG nam hoàn toàn đủ sức gia nhập nhóm 1 Davis Cup hay tranh chấp sòng phẳng huy chương ở một số nội dung tại SEA Games, kể cả Vàng. Dù chưa biết có thể tiến tới đâu, song Lian Trần chắc chắn sẽ sớm vượt xa những Thùy Dung, Đài Trang, Tâm Hảo.
Và nỗi lo cũ
Rất đáng kỳ vọng từ làn gió mát lành từ những tay vợt Việt kiều, đặc biệt nếu xét trên một bước tiến quan trọng so với một vài trường hợp trước đây khi Artem hay Lian Trần thậm chí còn chuyển hẳn về tập luyện, thi đấu tại Việt Nam.
Tuy nhiên, nỗi lo cũ gắn với hiện tượng “đến rồi đi” hãy còn nguyên. Ví như Daniel Nguyễn, mọi chuyện hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân cùng quá trình phát triển của anh. Chưa thể biết liệu có gì thay đổi từ giờ đến 2017, thời điểm anh đủ tiêu chuẩn để khoác áo ĐTVN. Và ngay cả Daniel Nguyễn đã chính thức “nên duyên” với tennis Việt cũng không có gì đảm bảo về một sự ổn định lâu dài.
Vị thế, thành tích và điều kiện hiện tại của tennis Việt chưa hội đủ các yếu tố để các tay vợt Việt kiều coi như một “bến đỗ” tốt, ngoại trừ sự thích hợp ở hoàn cảnh, thời điểm cụ thể. Nhìn nhận thẳng thắn, gia đình Artem hay Lian Trần quyết định đưa con về nước cũng bởi 2 tay vợt này khó có “cửa” tỏa sáng ở Ukraine, Hà Lan, hay không kham nổi mức chi phí quá lớn. Về Việt Nam, trước mắt, họ sẽ được đầu tư tốt, ưu tiên tập huấn thi đấu quốc tế.
Và không loại trừ, đó cũng có là phương án… trước mắt.
Sự “đổ bộ” liên tiếp của các tay vợt Việt kiều còn có những lý do rất quan trọng, như chủ trương “trải thảm đỏ” của Liên đoàn Tennis Việt Nam cùng hiệu ứng lớn của nhà vô địch đôi nam Wimbledon Trẻ Lý Hoàng Nam. Việt Nam cũng đã giành quyền đăng cai 3 giải ATP Challenger trong 3 năm liên tiếp. Thế nhưng trên thực tế, Liên đoàn Tennis Việt Nam chưa có một cơ chế, phương thức hay nguồn đầu tư nào dành cho các đối tượng đặc biệt này.
Trước đây, ĐTQG tennis từng sở hữu tài năng trẻ gốc Việt sinh ra và lớn lên trên đất Nga Ngô Việt Hà. Tay vợt từng xếp thứ 939 WTA đầu quân cho Hà Nội, từng được ngành thể thao coi như một “mũi nhọn trọng điểm”, thậm chí được cấp học bổng Olympic. Thế nhưng sau 3 năm, nhà vô địch quốc gia mà mỗi năm chỉ 1 lần về nước đấu giải này bỗng dưng mất tích từ 2010 cho đến tận bây giờ.