Bi kịch Chapecoense & câu chuyện hàn gắn nỗi đau Brazil
Không gì bù đắp được thảm kịch vừa xảy ra với đội bóng Chapecoense. Nhưng trong nỗi đau ấy, người Brazil đang xích lại gần nhau hơn bao giờ hết, sau một loạt những biến cố trước đó nữa, từ biến động chính trị đến sự suy thoái kinh tế của đất nước.
Laudiceia Xavier đã khóc khi cha cô đánh thức dậy vào sáng thứ Ba cho biết chiếc máy bay chở đội bóng thành phố của mình, Chapecoense, bị rơi trên một sườn núi ở Colombia. Cho đến ngày thứ Tư, đôi mắt cô gái 20 tuổi vẫn còn đỏ. “Tôi không thể tin được. Đó là một cảm giác rất tệ, khó nguôi ngoai trong ngày một ngày hai”, Laudiceia Xavier nghẹn ngào chia sẻ.
Giống như nhiều người dân ở đây thành phố miền Nam Brazil, Chapeco, cả hai đều mặc áo thun màu xanh lá cây truyền thống của CLB yêu quý Chapecoense, đội bóng đã viết nên câu chuyện cổ tích đi từ hạng Tư tối tăm đến tranh đấu cho danh hiệu Copa Sudamericana, danh hiệu cấp CLB lớn thứ hai ở đấu trường khu vực Nam Mỹ, nhưng bị xóa sổ trên đường chơi trận chung kết tại Medellin.
Những người dân thành phố Chapeco đang có chung cảm giác sự mất mát này không chỉ là bi kịch địa phương mà là một cái gì đó lớn hơn. Đó là mất mát của một đội ngũ được tổ chức tốt, có khả năng tạo ra thành công bất ngờ ở một đất nước mà họ đã phần nào đánh mất niềm tin.
Trong những năm qua, Brazil bị chia rẽ sâu sắc bởi suy thoái kinh tế, bê bối tham nhũng và việc luận tội của phe cánh tả đối với Tổng thống không nhận được sự tin tưởng rộng rãi. Nhưng một đội bóng nhỏ như Chapecoense lại đem đến niềm tin và lạc quan cho nhiều người dân về triển vọng lớn lao.
Thành công của CLB mới lên chơi ở hạng đấu cao nhất Brazil từ năm 2014 này giống như một liều thuốc an thần, niềm vui vô giá giúp người dân tìm thấy sự lạc quan, niềm tin hy vọng giữa thực tế đời thường còn vô vàn khó khăn.
Nhưng vụ tai nạn đêm thứ Hai trên trên chuyến bay đến Colombia khiến 71 người tử nạn - bao gồm phần lớn thành viên đội bóng và 22 nhà báo thể thao - như một tin tức tàn phá thành phố nhỏ với dân số 210.000 người đang phát triển nhanh này.
Được thành lập năm 1973 với sự hỗ trợ của các doanh nghiệp địa phương, Chapecoense xây dựng sân vận động và chơi ở giải hạng Tư của Brazil vào năm 2009. Đến năm 2014, họ vươn lên hạng đấu cao nhất Serie A nhưng đã tiêu tan do tai nạn máy bay thảm khốc khi những giấc mơ còn dang dở.
Người ta gọi Chapecoense là "Leicester của Brazil" để nói về điều kỳ diệu tạo ra từ một đội bóng nhỏ. Và cũng giống như sự ủng hộ dành cho Leicester phiên bản Anh, cả thành phố Chapeco đứng phía sau câu lạc bộ của mình. “Đội bóng chơi vì chúng tôi”, Carlos Bagiston, 19 tuổi, làm việc trong một cửa hàng bán rượu cho biết. “Nó làm cho thành phố phát triển. Trước đây chúng tôi được coi là một thuộc địa”.
Không chỉ có vậy, thành công Chapecoense cũng góp phần xoa dịu nỗi đau cho giới hâm mộ bóng đá trên khắp Brazil, những người đã quá chán nản và thất vọng khi đội tuyển của mình bị đội tuyển Đức hạ nhục 7-1 tại World Cup 2014.
Thật không may, thảm kịch Chapecoense xảy ra sau một năm khủng khiếp của đất nước Brazil với những tin xấu và biến động chính trị. Đó là bệnh dịch của virus Zika gây ra đợt bùng phát của tình trạng sinh trẻ khuyết tật đầu nhỏ, nhưng không ai hiểu lý do tại sao nó tập trung ở vùng Đông Bắc Brazil nghèo khó. Và hiện các nhà kinh tế vẫn bối rối chưa thể để hiểu được lý do tại sao nền kinh tế lớn nhất Nam Mỹ lại không thể thoát ra khỏi cuộc suy thoái tồi tệ nhất trong một thế kỷ.
Khi cả Chapeco thương tiếc sự mất mát của đội bóng Chapecoense vào ngày 29/11, các nhà lập pháp ở Hạ viện tại thủ đô Brasilia đã thực hiện một loạt biện pháp chống tham nhũng phổ biến, trong khi cảnh sát chống bạo động đã sử dụng khí gas và lựu đạn khói để ngăn chặn người biểu tình phản đối các biện pháp thắt lưng buộc bụng của Tổng thống Michel Temer.
Như lời Regis - một người hâm mộ của Chapecoense, ở Brazil, rất nhiều điều xấu đang xảy ra, nhưng anh hy vọng đội bóng này có thể trở thành một sự cứu vãn cần thiết cho lòng tự trọng đang bị đánh mất. “CLB của chúng tôi đại diện cho đất nước, nó không chỉ đại diện cho thành phố của mình”, Regis nói.
Giờ thì một phần lớn máu mủ ruột thịt của đội bóng đã ra đi mãi mãi trong chuyến bay định mệnh, nhưng tinh thần lạc quan, ý chí vươn lên của Chapecoense thì không. Nó sẽ còn mãi, như màu xanh tươi truyền thống của CLB...